Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 89~
Chương 88 :
Rin cùng Oliver, cả hai vui vẻ tíu tít trò chuyện, hầu như rất vui vẻ. Đang nói, Rin chợt bắt gặp gương mặt tím bầm của Oliver, nhìn trông rất đau đớn. Không biết dưới lớp áo kia, còn có bao nhiêu vết thương?
– Thật ra, em đâu cần phải trở thành sát thủ, vất vả như vậy…
Vừa nói, bàn tay Rin khẽ xoa nhẹ lên vết bầm trên má phải, ánh mắt đau lòng lấp lánh nước. Trái lại, Oliver chỉ cười cười, hai bàn tay nắm chặt hiện rõ quyết tâm.
– Uầy, vất vả gì chứ? Em muốn trở thành sát thủ mà!
– Nhưng mà… – Rin bặm môi nhìn Oliver, giọng buồn buồn – Nếu em trở thành sát thủ, em sẽ phải giết người, em muốn như vậy sao?
Khóe môi đang giương lên của Oliver phút chốc cứng lại. Oliver lại khẽ ngước đầu lên nhìn Rin…
– Rin~san…
– Là mày!!!!!!
Oliver còn chưa nói xong, đằng xa liền vọng lại tiếng thét đầy đau khổ và căm phẫn của một người con gái. Tiếng thét chanh chua, gay gắt, cứ như là hận không thể xé nát đối phương ra.
Rin nhận ra giọng nói này có chút quen tai, lập tức quay đầu lại. Phía cửa lớn là một cô gái đang đứng, mặt trắng bệch trong không có khí lực, nhưng không dễ gì nhận ra người con gái này là một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, như loài hoa độc mê hoặc ong bướm.
Hiển nhiên trong mắt của Oliver thì không nghĩ vậy. Gương mặt đằng kia dù có xinh đẹp cỡ nào, nhưng giọng nói chanh chua và cay độc kia khiến Oliver cảm nhận trở nên thật éo mó, xấu xí.
Cậu cũng không nhận ra, đôi mắt Rin toát lên vẻ đau buồn, sợ hãi, còn có thập phần áy náy.
Neru Akita!
– Mày… Khốn nạn! Vì mày mà anh tao chết rồi! Vì mày mà Len~sama bỏ tao! Khốn nạn! Đồ hồ ly!
Neru vừa hét vừa bước lên, đôi mắt đỏ au au giận dữ. Định vung tay tát Rin một cái, Oliver bên cạnh đã đưa tay lên đỡ, giọng mang theo ve non nớt của trẻ con nhưng lại trầm ổn không ngờ.
– Này cô, giữ thể diện chút đi!
– Mày là ai? Không phải chuyện của mày. Mày dám….!??
Sau cái ngày đó, Neru bị bắt về tống vào ngục giam ở tổ chức. Cái kiểu tội chết có thể miễn, nhưng sống khó tha. Khi trở về Neru bị đánh quằng roi ngâm giấm suốt năm tiếng đồng hồ. Tuy hình phạt đối với Len có thể là nhẹ, nhưng thân là con gái ả vẫn đau đớn thảm thiết. Qua nhiều ngày vết thương có vẻ đã đỡ, ả mới có thể trốn ra được một lúc.
Không ngờ, con tiện nhân dâm loàng này như theo ý ông trời mà xuất hiện ở đây!
Được! Hôm nay không làm cho mày chịu đủ thì tao không phải là người!
Nghĩ như thế, trong ánh mắt của Neru toát lên vẻ cay độc. Lời nói của Oliver dường như quăng ra sau đầu. Dù gì chỉ là một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi, vốn ả cũng chả thèm để vào mắt.
– Mày tránh ra!
Ả quật tay Oliver ra, nhưng Oliver nắm rất chặt, bàn tay nhỏ bé nổi lên gân xanh, gần như muốn siết đứt tay của ả ra.
Trong trí óc của Oliver, mấy câu mắng chửi của Neru còn in rất rõ trong trí óc. Rin~san trong sáng như vậy, tốt bụng như vậy, ấm áp như vậy. Há để cho một con đàn bà đê tiện hạ nhục?
Cậu mới không cho phép!
Oliver quật tay của ả ra, ả lập tức té nhào ra mặt đất. Mấy ngày nay ăn đau khổ không ít, làm sao còn có sức đứng vững. Bất quá khi nhìn thấy con mất nết khốn nạn hại chết anh của ả kia, sự khôn ngoan thường ngày trùng xuống làm cho ả nỗi lên lòng hận thù!
Vì cái gì? Nó có cái gì tốt? Không gì cả! Thế mà tại sao mọi người ai cũng vây quanh nó? Len~sama cưng chiều bảo hộ nó? Thậm chí… thậm chí người anh trai thương ả nhất cũng chết vì nó?
Ả không cam tâm!
Vì đây là sân tập luyện, hiển nhiên có rất nhiều vũ khí và dụng cụ. Ả điên cuồng cười ha hả một cái, chạy qua một bên chợp ngay một con dao. Lại chạy vụt lên, con dao trong tay ở tư thế đâm tới.
Mà Oliver đứng trước mặt Rin, biểu hiện bình thản. Mặc cho Rin dưới sau cậu vẫn run rẩy sợ hãi. Trong trí nhớ của Rin, Oliver vẫn là cậu bé tóc vàng nhút nhát hay khóc nhè, lúc nào cũng cần nó bảo hộ phía sau. Nhưng bây giờ, dường như bóng lưng kia đã trở nên vững trãi cao lớn hơn rất nhiều.
Con dao đâm thẳng tới, ả vẫn cười điên cuồng như kẻ tâm thần. Oliver nghiêng người một cái, con dao theo quán tính vẫn đâm thẳng về phía trước. Sau đó Oliver quay người lại, đầu gối húc mạnh lên bụng của ả đang ngay trong tầm ngắm, đồng thời phía trên là một cùi chỏ giáng xuống.
Rắc…
Rin thậm chí còn nghe được cả tiếng xương vỡ…
Ả mở miệng lớn, ọc ra nhưng không được thứ gì, con dao không nắm vững rớt xuống đất. Neru cúi người, gập bụng lại, nằm ra sàn la liệt đau đớn, cả thân thể co quắp.
Oliver phủi phủi đầu gối và cùi chỏ, cứ như là vừa chạm vào thứ gì ghê tởm lắm.
Rin phía sau nhìn Oliver một cách thẫn thờ. Không lâu sau, lập tức có hai anh thanh niên kia chạy tới, dường như cũng là một trong những người ở tổ chức.
– Oliver!
– IO~san, Akaito~san! – Oliver chào hai người vừa đi đến, mỉm cười nhìn Oliver. IO khẽ chậc chậc lưỡi…
– Chu choa, thảm thương quá nhỉ? Nói đi, chú em đã đắc tội gì với Kagamine~sama mà lại được ngài ấy “vinh dự” viết cho chú danh sách luyện tập?
Akaito bên cạnh nghe vậy, không kiềm được cười ra tiếng…
– Hai anh cứ đùa! Này này, ả này là ai?
– Ồ? Không ngờ may tới vậy!
IO cười ha hả, lập tức vác Neru lên vai, vỗ vỗ vai Oliver…
– Cảm ơn chú! Ả này là tội nhân của chủ tử. Việc canh giữ ả là do thuộc hạ dưới trướng tôi đảm nhiệm. Mà thằng nhỏ mới đi tý là con này cạy cửa trốn ra. Chú thông cảm! Nó đẹp mà bị tâm thần!
Nói xong, lại bồi thêm một tràng cười. Chỉ có Rin phía sau nghe xong thẫn thờ. Bị tâm thần…
Hai người kia phỏng chừng bắt được người. Quay người rời đi, nhìn thấy Rin gật đầu cười một cái như chào hỏi…
Khi hai bóng dáng đã khuất xa rồi, ánh mắt của Rin vẫn thất thần dõi theo.
Oliver bên cạnh chăm chú nhìn. Sau đó nắm lấy bàn tay của Rin, nó lại máy móc quay người nhìn. Oliver nhìn sâu trong đôi mắt của nó, hít sâu một hơi, vẻ trịnh trọng như muốn nói…
– Rin! Em sẽ trả lời câu hỏi của chị!
– Ơ? – Rin nhất thời không hiểu. Oliver cầm lấy bàn tay của Rin, rành mạch nói lớn.
– Rin! Chị nói làm sát thủ sẽ phải giết người. Nhưng em trở thành sát thủ, là vì muốn bảo vệ một người. Người mà lúc xưa luôn can đảm đứng trước em và bảo vệ cho em! Em muốn bảo vệ cho người đó!
Rin không hiểu, nhìn chằm chằm vào Oliver. Cậu ngưng một lúc, sau đó nói tiếp…
– Rin, có thể hay không, chị hãy cho em một cơ hội…!
– Rin!!!!!
Lời Oliver còn chưa dứt, lập tức liền truyền đến một tiếng gầm lớn, mang theo hơi hướm giận dữ…
…