[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 82~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 82~


Chương 81 :
Sáng hôm sau, tại biệt thự Hắc Phiên, khi có cô gái nào đó nằm ngủ trên giường như chết thì ở đây chàng trai của chúng ta đã ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào ly sữa trắng trên bàn, ánh mắt nheo lại đầy căm thù…
-“Oi, Lenny~ Cậu có nhìn muốn lòi con mắt ra thì ly sữa cũng không vơi đi tý nào đâu!”
Ted cười nắc nẻ, gập bụng nhìn Len. Nói thiệt đến nay hắn vẫn còn buồn cười, khi mà tự nhiên Len vừa bước xuống sảnh, lập tức nói một câu với người giúp việc : -“Chuẩn bị cho tôi một ly sữa nóng!”
Ôi mẹ ơi, nghe xong mà Ted thấy hoàng hồn, có phần hơi khiếp sợ, ngạc nhiên, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười…
Một tay vuốt nước mắt, Ted khẽ cười, nhưng dưới đáy mắt là sự mừng rỡ. Sữa sao? Yêu thương Rin thật, nhớ đến ngày xưa, dù chưa biết uống rượu nhưng cũng chưa từng chạm vào sữa, kể cả Miki có khuyên đến nát họng cũng vậy…
-“Rồi sao, sao cậu lại muốn uống sữa? Không uống rượu nữa à?”
Dù biết, nhưng Ted vẫn cố tình hỏi, thậm chí lắc lắc ly rượu vang đỏ trên tay như trêu tức. Len liếc Ted, đáy mắt lạnh lẽo…
-“Cậu mau chóng cuốn xéo khỏi nhà tôi!”

-“Hắc hắc! Cậu đừng nghiêm trọng quá thế!” – Ted nháy mắt cười đùa, sau đó lại trề môi vờ bất đắc dĩ – “Cậu cai rượu là vì Rinny chứ gì! Nhớ lần trước Rinny vì theo thói hư tật xấu của cậu mà say…!”
Lời chưa nói hết, lập tức ánh mắt như dao cạo kia phóng tới, Ted liền thức thời ngậm mồm, tuy nhiên vẫn không hề che dấu được khóe môi đang run rẩy. Nghĩ ngợi một chút, liền hảo tâm một chút…
-“Cậu mau uống đi, sữa nguội uống không ngon!”
Len lườm Ted một lần nữa. Sau đó hiên ngang một lần nữa câm ly sữa lên, đưa lên tới cạnh khóe môi. Nhăn một cái, định ngửa cổ uống vào, lập tức bên ngoài truyền vào một tiếng la thất thanh…
-“Nii~sannnnnn!!!!!!”
Len được thế đà này, thân thể run một cái, ly sữa “vô tình” trượt ra, hất thẳng vào tên mặt thối đối diện…
Một màu trắng từ trên đổ xuống, mùi vị ngọt ngấy xông thẳng vào mũi. Ted nghiến răng câm hận nhìn cái tên đối diện. Len cũng thật bình tĩnh nhìn lại, nhún vai cười cợt vô tội…
-“Sữa còn nóng lắm, chưa nguội mà nhỉ!”
-“Chết tiệt!!” – hai chữ này gần như là gằn từ trong từ kẽ răng…
-“Nii~san! Rinto… Ủa? Ted, sao mà trắng bóc vậy?”
Ted hít sâu, miễn cưỡng cười, nhưng dường như vẫn nghe được tiếng nghiến răng ken két…
-“Anh của em uống sữa, “vô ý” trượt tay!”
Lenka gật gù như hiểu rõ. Nhưng bất quá nhìn kết quả cũng đoán ra diễn biến rồi…
-“Có chuyện gì sao?”
Len ngửa đầu lên ghế, nheo mắt hỏi…
-“Hì hì! Kỳ thật là không có gì!” – Lenka cười ngượng ngập, bất quá kêu Len là để gương mặt của người nào đó khỏi phát hỏa thôi…
-“Em giấu được cái gì, Rinto cái gì hả?” – Ted ngồi một bên, vừa cầm khăn lau vừa hỏi. Lenka liền bĩu môi…

-“Cậu ấy trừng em!”
-“Ồ!” – Ted cười một tiếng thú vị. Nhóc mặt lạnh kia cũng có vẻ mặt như thế sao? – “Em làm gì?”
-“Thì có làm gì đâu! Em chỉ khen tân ám vệ do mẹ đào tạo đẹp trai thôi mà! Cậu ấy lại cứ như bị ai cướp sổ đỏ á!”
Len dường như cũng không chú ý đến vấn đề này. Nhìn đồng hồ một chút, định đứng lên rời đi. Chắc giờ này Rin cũng dậy rồi đi?
-“Đẹp trai? Thật đẹp trai? Anh tưởng con mắt của em nhìn trai chai hết rồi chứ?” – Ted nói như đùa cợt. Nói thật cũng không lạ gì, từ Len đến Kaito, anh rồi Rinto, thêm một tầng tầng lớp lớp thuộc hạ thân cận, vẻ ngoài của ai mà chẳng xuất chúng?
-“Hì hì, kỳ thật người ta rất dễ nhìn!” – nhưng tất nhiên đối với Lenka chỉ đơn giản dễ nhìn thôi. Có lẽ như Ted nói, cô nhìn trai đẹp riết mắt cô chai luôn rồi. Bất quá… bất quá là chỉ muốn trêu Rinto một chút thôi. Không ngờ hiệu quả cũng dữ dội thật…
-“Như thế nào là dễ nhìn?”
Ted cười cười, sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, chớp mắt tò mò…
-“Ừ, tóc cậu ấy màu nắng rất đẹp, bồng bềnh lung linh. Nhìn hơi nhỏ tuổi, chắc là nhỏ hơn Rin~chan một chút…!”
Nghe đến Rin, bóng dáng đang đi của ai đó khẽ khựng lại. Ted kín đáo liếc mắt một cái, làm bộ như tiếc hận lắm, thật sự là trong thâm tâm đã cười lăn cười bò…
Khó có cơ hội trêu chọc gã mặt lạnh kia, phải tận dụng, tận dụng a ~…
-“Còn gì nữa không?”
-“Ừ, nhìn cậu ấy hơi giống con gái, da trắng, mắt xanh. Tiếc là một con mắt của cậu ấy bị băng lại. Nghe mẹ nói là đôi mắt đó dường như là bị chấn thương nặng, sau đó bị mù!”

Ted nghe vậy, khẽ huýt sáo một tiếng. Bị mù mà được làm ám vệ? Phải biết là sự cân bằng giữa hai mắt là chủ yếu là tài ngắm a ~ Bất quá chuyện như vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng bị như vậy vẫn quyết tâm làm ám vệ, có chí khí! Vậy phải nói là ám vệ này rất giỏi. Bất quá, thật sự là như Lenka nói, nhỏ tuổi vậy sao?
-“Em biết tên cậu ta là gì không?” – Ted hỏi, tên một nhân tài, phải hỏi thăm a ~
-“Biết chứ!” – Lenka ngẩng đầu đầy tự hào, người làm cho Rinto tức giận, cũng là một loại vinh dự a ~…
-“Thế nhanh nhanh nói đi!” – Ted hối thúc…
-“Từ từ…” – Lenka khinh khỉnh liếc mắt một cái, sau đó mấp máy môi…

.
-“… Người ta tên là Oliver nha!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.