Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 81~
Chương 80 :
Lúc Rin tỉnh lại, là lúc nó phát hiện bản thận nằm trong một căn phòng khác ở tòa biệt thự Hắc Phiên, lờ mờ mở mắt, cái đau óc đánh sâu vào não…
Nero… Nero…
Rin hốt hoảng, ngồi bật dậy, đôi mắt thẫn thờ, phút chốc lại nhớ đến một sự thật…
Nero đã… Anh ấy đã…
“Xin chào, anh là Nero Akita, em có thể gọi anh là Nero!”
“Rin! Em lại bị thương nữa sao?”
“Rin, Rin! Em không sao chứ?”
“Rin, Len~sama sẽ nhanh chóng đến đây. Tạm thời chúng ta cứ ở đây một lúc kéo dài thời gian!”
“Rin…”
“Rin…”
“…”
Nero chết rồi, nó hại chết Nero rồi. Trong hồi ức không ngừng lặp đi lặp lại, nước mắt tràn đến bờ mi, sau đó trào ra như vỡ đê…
Nó nhớ khi còn ở trong căn nhà cũ đó, Nero đã nhét một tờ giấy vào túi của Rin. Nó hoảng hồn kiểm tra lại. Không có, không có…
Trong lúc nó đang hoang mang kiếm, cánh cửa từ từ mở ra, dường như là không hề gây tiếng động. Cậu bước vào, nhìn người con gái nằm trên giường, ánh mắt vốn trầm tĩnh trước sau như một bỗng xuất hiện cái gì đó xao động…
Rin ở đây, cô ấy còn trở về bên cậu…
Cậu cứ ngỡ… cứ ngỡ là…
Nhanh như chớp, Len bước đến bên cạnh giường, vòng tay mở rộng từ phía sau ôm chặt vào lòng, siết chặt khiến bóng lưng Rin giật mình, khẽ run lên. Len không để tâm, vòng tay càng siết chặt hơn, mơ hồ làm nó không thở nổi…
-“Len…!”
Giọng Rin run rẩy, cảm xúc lúc này ào ào chảy ra. Nhớ lại cảnh tượng đó, khi mà cậu chĩa súng vào đầu mình, tim nó run lên bần bật…
Nó cũng sợ mất cậu…
Nhưng từ đầu, thứ nó sợ hết thảy vẫn là tính tình ngang độc của cậu. Nó sợ cậu đến nỗi, không dám mở cửa trái tim mình cho cậu bước vào, trong căn nhà ốc sên của mình trốn dưới gầm giường sợ hãi không chịu ra. Nhưng cái con người xấu xa này, lại không biết lúc nào đã đục cửa từ từ bước vào…
Nó ngăn không được, ngăn không được. Ngăn không được sự sợ hãi cậu, ngăn không được cậu tự làm bị thương bản thân mình, ngăn không được cậu độc tang, càng ngăn không được, ngăn không được để bản thân yêu cậu…
Cậu che chở nó như thế, sao nó còn nhẫn tâm quay đi…
“Len~sama, vì con nhỏ đó giống như Miki~san, nên ngài mới để ý nó không phải sao? Nó chỉ là thế thân…”
Nằm trong lòng cậu, câu nói tưởng chừng như rất lâu, rất lâu trước kia của Neru, lúc này lại đột ngột hiện lên khiến đầu óc nó choáng váng. Phải rồi, Miki…
Cảm nhận được người trong lòng lại run nhẹ, tâm cậu phút chốc cũng run theo, nhẹ nhẹ vuốt ve tóc nó, giọng trầm trầm…
-“Làm sao vậy?”
Cố bình tĩnh cảm xúc, nó lắc đầu nguầy nguậy. Khẽ níu áo cậu, mờ mịt hỏi…
-“Tờ giấy của Nero, là… là anh lấy sao?”
Len trầm mặc trong giây lát, khẽ mở miệng, nói nhẹ như thở…
-“Ờ!”
-“Nó có quan trọng hay không?” – Rin hỏi tiếp, vẻ mặt mờ mịt. Len khẽ xoa nhẹ vết nhăn giữa trán nó…
-“Có, đó là công thức thuốc phiện em trúng, tôi đã cho người chế thuốc giải sớm nhất. Tạm thời em sẽ dung thuốc khống chế một thời gian!”
-“Vâng…!” – Rin đáo nhàn nhạt, lui ra khỏi lòng cậu. Không khí lại rơi vào trầm mặc, không còn một tiếng động nào vang lên…
Bất chợt, vốn nó không biết, cổ váy khẽ trễ xuống làm lộ ra nửa bẩu ngực xinh xắn đầy đặn cùng cái cổ trắng ngần. Trên đó…
Trên đó,… còn in khoảng mấy dấu hôn của Nero…
Len cảm thấy, nó thực chướng mắt…
Kéo Rin lại, đè xuống dưới mình. Nó khẽ giật mình, nhìn Len vẻ bàng hoàng. Trong tiềm thức có chống cự, nhưng đều bị bàn tay cậu kiềm chặt trên đỉnh đầu. Chân muốn quẫy đạp, lại bị cậu kẹp lại…
Tức giận, Rin trừng mắt gằn giọng. Mới lúc nãy còn tốt lắm mà, sao lúc này lại dở dở ương ương rồi?
-“Anh lại nổi cơn à?”
-“Yên nào!” – Len cúi xuống, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ khiến nó hơi run người – “Mấy cái dấu này chướng mắt quá, tôi muốn xóa chúng đi?”
Xóa được sao? Mặt Rin đen lại, trong thâm tâm khẽ nguyền rủa cái tên này. Phút chốc, trên cổ truyền đến một cảm giác ấm nóng bị cắn mút, cơ hồ còn có chút đau đau…
-“Này!! Anh…!!” – Rin sợ hãi muốn ngọ nguậy cổ, liền bị Len đè lại chặt hơn. Lại tiếp tục say mê với công việc “tạo dấu ấn” của mình…
Người Rin rất thơm, nhàn nhạt mùi vani, còn có phút mùi cam thơm mát. Làm cho cậu rất thèm, muốn cắn mút không buông. Sau khi đè lên mấy cái dấu chướng mắt kia, cậu còn “thuận tiện” còn để lại thêm vài dấu khác…
-“Đau quá! Anh là cẩu à?” – dường như việc sợ hãi trải qua việc của Nero, tinh thần của Rin có chút bất định, lập tức lá gan cũng to hơn bình thường… Ách, nói xong mới cảm thấy, bản thân mắng lão đại hắc bang đứng bang đứng đầu Châu Á là cẩu, cũng quá là… khí phách đi…
Quả nhiên, nghe xong chữ áp cuối trong câu của Rin, cơ thể Len khẽ cứng lại một chút. Sau đó hơi nhíu mày, ngước đầu nhìn Rin…
-“Cũng đúng!”
Đúng????????
Rin trợn mắt há mồm nhìn Len, cậu lại nhếch môi cười khẩy…
-“Có điều, là tại miếng mồi có thịt có xương nào đó quá ngon! Ừ, ăn rất có cảm giác!”
Như chứng minh, Len cắn nhẹ lên cổ Rin một cái, sau đó liếm nhẹ, lập tức một dấu hồng hồng hiện ra…
Hư hư… Tại cái miệng bậy bạ của nó hết…
……..
[ 23:15 – Biệt thự phía Tây Bắc nước Anh – biệt thự …]
-“Boss, the villa Thuong Co in Sweden has be destroyed for three months ago!”
Trong màn đêm, một người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, hơi khựng lại một chút, sau đó lại vang lên tiếng sột soạt va chạm trên giấy…
-“How about people?”
Người đàn ông khẽ chần chờ trong chốc lát, sau đó mở miệng…
-” Dead all !”
-“What about Ania~chan? That niece?”
-“Dont see her head!”
Nghe vậy, người đàn ông khẽ cười lạnh…
-“That stupid pig, he has early death is worthy!”
Trong màn đêm, nụ cười nhàn nhã trào phúng lộ ra dưới màn đêm, động lòng mà sắc nét, ảo não đầy trào phúng, gây cho người ta đến tê nhức thị giác…
…
Ay, au không giỏi tiếng Anh nên sai cái gì đừng trách au ( Tại au khoái làm màu :33)