Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 83~
Chương 82 :
Len vốn đang định bước đi, lập tức nghe cái tên này, tâm lập tức bị chấn động…
Oliver?
“Oliver~kun…”
Cái tên này trong một khoảng thời gian dài, Len đã nghe nó từ miệng của Rin rất nhiều lần…
Oliver?
Len lắc đầu, tự trấn an chính mình, sau đó cười khổ, có thể là trùng tên thôi. Lo lắng gì chứ? Trái Đất lớn như vậy mà. Quả thật suy nghĩ đó làm Len bình tĩnh không ít. Ừm chỉ là do cậu hoảng hốt quá thôi…
Sau khi trấn an trái tim của mình, Len lại nhấc chân lên, đều đều bước đi. Để lại hai người phía sau hăng say trò chuyện…
…
-“Rin~chan! Nè, cái này cài lên! Cái kia cài lên luôn!”
-“Ế!? Thôi ạ, cái này là của Teto~san mà, em không dám…!”
-“Không dám gì chứ. Chị thật không hiểu em dễ thương như vầy nè, tại sao tên mặt lạnh kia lại không cho em cái đồ trang sức gì chứ?”
Len vừa mở cửa, bên trong đã truyền đến tiếng nói của hai cô gái, khiến khóe mắt cậu khẽ co giật. Cô nàng tóc đỏ kia là đang hủy hoại hình tượng của hắn à? Còn nữa, từ khi nào có luật là ám vệ được phép tùy tiện xuất hiện trước mặt chủ nhân vậy?
-“Cô lui được rồi đấy!”
Giọng nói trầm trầm mang tần tần áp suất lạnh lẽo truyền đến. Teto ngồi trên giường quay lưng về phía cửa, không nhìn được khẽ run. Mồ hôi một giọt một giọt rơi xuống…
Má ơi, quá linh đi! Mới nhắc có một tý là đã đến rồi?
Rin khẽ lấm lét cúi mặt. Kỳ thật nó không dám nói với Teto, lúc cánh cửa kia khẽ mở là nó biết cậu vào rồi…
Căn phòng này ngoài cậu, còn ai dám tự tin hiên ngang bước vào chứ?
Hư, nhưng mà nhìn đến gương mặt xanh lét của Teto, bỗng dưng trái tim nhỏ bé của Rin tràn ngập cảm giác tội lỗi à nha ~
-“Haha, lão đại! Ngài đến thật đúng lúc, Rin~chan vừa nhắc đến ngài!”
Éc? Nó có nhắc sao?
Teto cười cười, gãi gãi đầu lấm lét nhìn Len. Chỉ thấy mặt của vị chủ nhân đối diện khẽ đen lại một chút.
Tai họa sắp rước tới mình, Teto cũng không thể ngu mà ở đây chịu trận nha ~
-“Ai da, xem tôi này! Sao lại quên mất Gumiya nhờ tôi một chút chuyện chứ? Tệ quá tệ quá! Lão đại, tôi cáo lui trước nhé!”
Teto cúi đầu cười hi hi, chưa nghe được câu đồng ý của Len, đã xách giò phóng như bay.
Rin hơi ngước đầu nhìn bóng dáng dã mất hút kia, khẽ cười một chút. Teto~san láu lỉnh thật.
Nhưng mà tột cùng cũng không biết, khi mà Rin biết được Teto kia chính là vị sát thủ một dao giết hai mạng người tại tòa biệt thự Thượng Cổ lúc đó, liệu Rin còn có thể nói như vậy được không?
-“Vui lắm sao?”
Tiếng nói trầm trầm của Len như thức tỉnh Rin. Khóe môi khẽ co rút lại, âm thâm nói nhỏ, lại giận dỗi gì nữa đây không biết.
Len chăm chú nhìn Rin. Nhớ lại mấy lời của Teto nói lúc nãy, không kiềm được nhìn mái tóc của Rin một chút…
Ừ, so với lúc đầu mới “nhặt” về, vừa rối vừa khô. Hiện tại lại càng mượt mà, màu sắc óng ả. Còn có, tóc lâu rồi không cắt, đã dài quá ngang vai rồi. Trên đó là một cái nơ trắng nhỏ như hai cái tai mèo, rung rinh rung rinh đáng yêu, hoàn toàn không phải là tấm vải thô rách nát buộc tạm lúc trước. Còn vén cái mái của Rin, là một cây kẹp nhỏ, đính trên đó là một quả cam nhỏ xíu đáng yêu…
Nghĩ nghĩ một chút, cậu bước lại giường ngồi xuống, như thói quen ôm Rin vào lồng ngực…
Rin cũng hết sức tự nhiên ngồi. Cả hai đối với điều đó cứ như là điều hiển nhiên vậy…
-“Thích lắm sao?”
Len lên tiếng, nó lại khẽ ngẩn người. Thích? Thích cái gì? À…
-“Thích chứ!”
Rin thật thà trả lời. Nó cũng là con gái mà, thích trang sức là bình thường thôi. Mặc dù trước nay nó chưa bao giờ dùng cả.
Nghĩ lại, trước giờ cậu trừ việc thỉnh thoảng hôn nó, nghịch nó, cắn nó, gặm nó (=.=”), còn cho ăn, ôm ngủ (=.=III), thì hầu hết chưa tặng nó cái gì…
Mà nó thì tặng cậu một cái túi thơm. Nghĩ đến món quà làm mất thẫm mĩ của ai đó, cậu khẽ cười khổ. Nhưng bản thân hoàn toàn cũng không phát hiện, trong mất nổi lên một tia dịu dàng…
-“Đi thôi!”
Dường như quyết định xong cái gì đó quan trọng lắm, cậu dẫn nó xuống giường. Nó tò mò chạy theo…
-“Đi đâu cơ?”
-“Em không phải nói thích sao?”
Rin lại ngây người thêm chút nữa. Sau đó mới nhớ ra…
-“Thì thích, nhưng mà…!”
-“Thích là được rồi!”
Len cắt ngang lời nó. Sau đó chậm rãi ôm nó xuống lầu. Nó hơi sững sờ nhìn gương mặt của Len, vành mắt đỏ hoen…
Có ai như cậu không? Nó chỉ nói thích một tiếng, cậu lại thật sự đi mua sao? Lỡ như nó bảo thích một bãi biển lớn, cậu cũng định đi mua luôn sao?
Sự yêu chiều, dịu dàng này. Nó là hoàn toàn lần đầu tiên nhận được, không khỏi có chút cảm động…
Nhưng vừa mới đi đến cửa xe, đằng xa lại có tiếng của Lily vọng lại, giọng đầy bất mãn, lại kéo dài như mang dáng vẻ làm nũng…
-“Len a~…!!!!!!!”
Chiếc xe chưa kịp lăn bánh, lại lập tức thắng gấp lại. Vang sau đó là một tiếng “bùm”. Rin ngồi trên xe trơ mắt không hiểu. Len thì lại nghiến răng, tức giận đập vô-lăng một cái, miệng nguyền rủa…
Mẹ kiếp, ngay lúc này lại bể bánh xe?
…