[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 80~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 80~


Chương 79 :
-“Nero, anh đùa với tôi đấy à?”
Len trầm giọng, gương mặt vẫn nhàn nhã không có biểu hiện gì, nhưng đáy mắt đã nổi lên một tầng u ám nói rằng cậu rất không kiên nhẫn…
-“Đ…”
-“Haha, tao vốn từ đầu không có đùa!”
Rin còn chưa lên tiếng, Nero lấp tức cười sảng lảng cắt lời của nó. Ánh mắt kín đáo đảo qua một bên, nhìn Neru trốn trong lùm cây. Ánh mắt lại hờ hững đảo trở lại…
-“Tao thù mày, Len! Mày rốt cuộc có cái gì tốt mà ông trời luôn ưu ái cho mày? Mày có cái gì tốt, mà tao phải quỳ gối dưới chân mày?”
Nero gần như là gầm lên. Rin âm thầm cắn môi, muốn nói, muốn giải thích, mà lại không mở miệng được, chỉ giương ánh mắt bất đắc dĩ về phía Len…
Len nhìn Rin, nhíu mày một chút, tay đưa qua bên phải, lập tức có một thuộc hạ bước lên bỏ một khẩu súng ngắn vào tay của Len. Cậu lên nòng, ánh mắt sắc lạnh chĩa thẳng về phía trước…
Gió tung bay, vờn rối mái tóc của cậu…
Nero dưới đáy mắt xoẹt qua một tia hài lòng, cứ như tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn. Cười nói…
-“Mày thứ bắn đi! Tao biết mày là cự khôi thiện xạ, nhưng tao không biết, súng của mày nhanh hơn,… hay là… dao của tao nhanh hơn!”

Lập tức, không nhanh không chậm dời dao về phía cổ của Rin. Len trầm giọng u uất…
-“Mày không dám đâu!”
-“Sao mày biết tao không dám?”
Nero cười nhướn mày. Dao ấn vào cổ của Rin, lập tức một dòng máu tươi trào ra, màu đỏ chói mắt đập vào mắt của Len…
Tay Len siết chặt cán súng, từ từ thu súng lại. Chỉ có điều Len đứng xa không hề biết, máu đó không phải là của Rin, mà là Nero đã cầm dao ấn lên ngón trỏ của mình…
-“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Nero dường như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Rin, nhìn như trào phúng cười Len, nói giọng như hiển nhiên…
-“Dùng khẩu súng đó, chĩa vào thái dương mày!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Càng sửng sốt hơn, là Len thật sự làm theo lời của Nero. Tuy vậy, cậu cũng không hề có cảm giác như bị ép buộc, thật sự đặt khẩu súng lên thái dương mình, miệng khẽ nhếch, tay kia lại nhàn nhã đút túi quần…
Người Rin run lên, hoảng sợ không hiểu nhìn về phía Nero. Tay lại chợt rờ đến một khẩu súng ngắn nằm dưới túi quần của Nero…
Trong một phút do dự, Rin lặng lẽ rút khẩu súng đó ra. Người Nero hơi động một cái rồi lại đứng yên, dường như không có phát hiện…
-“Len, không ngờ mày cũng có ngày này!” – Nero cười lớn thỏa mãn, sau đó ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Len – “Để một đứa con gái làm nhược điểm của mày, mày đúng là đồ ngu! Sẽ có một ngày đối thủ của mày, sẽ thẳng tay diệt trừ hậu họa cho mày, lúc đó thì mày sẽ biết!”
Len khôn ngoan, đương nhiên là biết Nero đang nói với mình : Rin là nhược điểm của lão đại, vậy thì sớm muộn cũng phải chết…
Nero cười như có như không nhìn về phía Len, hít một hơi, nói chậm rãi…
-“Lên nòng đi!”
-“Không được!!”
Rin hoảng hốt, la lớn muốn lao đến, lập tức muốn lao đến chỗ của Len, lại bị Nero giữ chặt. Lập tức, một thứ sắc lạnh chĩa vào bụng của Nero…
-“Nếu anh không buông ra, em sẽ bắn!”
Nero mặt lạnh nhìn Rin, lại nhìn tay đang cầm khẩu súng của Rin, run rẩy. Sau đó, Nero nhếch môi, lay quật một cái, khẩu súng liền bay ra xa, lại nhướn mày lên nhìn Len…
-“Nếu tới gần, tôi sẽ giết con bé!”
Len trầm mặc, coi như là đồng ý…
Thấy Nero không chú ý, Rin định vùng ra nhặt khẩu súng lên. Lập tức bị Nero giữ tay lại, lập tức trong tay xuất hiện một con dao. Nero lặng lẽ cầm tay Rin, di lên vị trí gần tim mình, mỉm cười ôn nhu – nụ cười dịu dàng thường trực ấy…

-“Em không quen cầm súng, sẽ đau tay. Cầm cái này này, em biết dùng dao chứ? Đâm ở bụng anh sẽ không chết, đâm ở đây này!”
Rin ứa nước mắt, hoảng sợ buông tay, con dao rớt xuống, lúng túng…
-“Không, không phải! Em chỉ muốn… chỉ muốn hù dọa anh thôi! Em không muốn giết anh!…”
Nero cười nhìn nó, cô đơn mà hiu quạnh. Nói với nó…
-“Rin, anh muốn đưa em chạy trốn. Chạy đến nơi cùng trời cuối đất. Anh không cần tiền, không cần chức vụ, không cần giết người. Chỉ cần có thể mang em đi, sống một đời một kiếp. Anh muốn cùng em một đời một kiếp!”
Nero lại cầm con dao lên, đưa vào tay Rin. Sau đó lại không chớp mắt nhìn nó, nụ cười treo bên môi như vậy chân thật. Trước mắt mọi người, sững sờ, hoảng hốt cầm tay Rin đâm vào ngực mình, máu văng ra, nhuộm đỏ cả màn đêm…
Rin cứng người nhìn mũi kiếm nhỏ máu, rơi xuống đất như đóa mẫu đơn nở rỗ. Đẹp mà buồn, kinh diễm mà bi thương…
Một khắc đó, đau thấu tim, nhưng khóe miệng Nero vẫn giương lên, mỉm cười. Ừ, hắn chỉ muốn chết trong vòng tay của Rin thôi. Rốt cục Rin cũng tự nguyện ôm hắn, tự nguyện đau lòng vì hắn. Rốt cục cũng được gần Rin như thế này, rốt cục… không phải là mộng…
-“Đừng… Nero, đừng… Em xin lỗi! Xin lỗi!”
Rin luống cuống, nước mắt rơi ào ào, tay vẫy vùng muốn lau máu cho Nero, mà không biết lau thế nào, chỉ bất lực ôm hắn vào lòng, không ngừng run rẩy, không ngừng xin lỗi…
-“Rin, xin lỗi! Anh… anh không muốn chết. Nhưng… nhưng anh muốn chết trong tay em. Nhưng em lại không đâm anh được, anh chỉ có thể tự làm. Đừng khóc, Rin!”
Trong khoảnh khắc đó, Nero như trở lại là anh bác sĩ trẻ dịu dàng, ôn nhu như ngày xưa…
Sắc mặt Nero trắng bệch, môi tái nhợt mấp máy. Máu trên ngực, như suối ào ào chảy ra…
Rin tựa mặt trên lồng ngực của Nero, nước mắt chảy ào ào…
-“Không phải, là em giết anh! Em không tốt, đừng chết, đừng chết. Van anh đừng chết, anh không có lỗi mà. Anh rất tốt, rất tốt với em,… đừng chết!”

-“Những năm qua anh thật vui, thật vui. Rin, anh biết cái gì là yêu. Có kiếp sau không? Kiếp sau dù không thể, anh vẫn muốn được gặp em!”
Rin lắc đầu, nâng mặt hắn, nước mắt rơi tuôn lã chả thấm ướt vầng trán hắn…
-“Đừng, anh sẽ không chết. Về đi, Len sẽ không giết anh! Đáp ứng em đi, anh đừng có chết! Anh là người bạn rất tốt của em mà!”
Cuối cùng, đối với Rin, hắn cũng chỉ như một người bạn. Nhưng hắn mãn nguyện, mãn nguyện lắm…
Giọng hắn từ từ tan rã, máu trong miệng trào ra. Nhìn về phía Len đứng một bên, giọng đứt quãng…
-“Tôi… không có… chạm vào Rin… Em ấy… trong sạch! Còn nữa… một, một mạng đổi… một mạng! Không… không cần đụng đến Neru!…”
Len không nói gì, trầm mặt một lúc sau, chỉ nhè nhẹ gật đầu…
Giọng nói của Nero nhỏ dần, nhỏ dần. Tay muốn đưa lên xoa gương mặt người con gái mà hắn yêu tha thiết, nhưng đến nửa chừng lại vô lực, buông thõng, cứ thế nhắm mắt ra đi mãi mãi…

Rin, một lần đầu tiên cũng như cuối cùng ở trong lòng em, muốn ôm em, muốn hôn em, muốn một lần duy nhất nói yêu em. Nhưng mí mắt thật nặng trĩu, thật muốn ngủ. Chỉ muốn nhắm mặt lại. Anh sợ mình không có kiếp sau. Nhưng nếu có, kiếp sau có thể gặp lại, anh nhất định sẽ nói cho em biết, anh yêu em…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.