[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 67~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 67~


Chương 66 :
-“Ừ!” – Nói xong, Neru còn cố ý rưng rưng nước mắt, uất ức vạn phần… -“Rõ ràng Len~sama vốn không hề để ý Rin, chuyện đó là chị nghe rõ ràng từ Len nói. Ngài ấy còn nói là rất muốn gần gũi với Yuki~chan, nhưng vì Rin giữ một số bí mật của tổ chức, uy hiếp Len, nên ngài ấy mới…”
Chưa biết Yuki có nghe theo kịp câu chuyện hay không, liền chấm chấm nước mắt…
-“Ngài ấy nói đành để em chịu uất ức một thời gian. Còn đối với loại con gái vô sỉ như Rin, ngài ấy chỉ là… chỉ là vạn bất đắc dĩ. Len~sama, tại sao ngài lại chịu khổ như thế chứ?”
Neru vừa dứt lời, lập tức khóc rống lên…
-“Không ngờ… không ngờ Rin~san lại là người như vậy!”
Yuki tức giận nghiến chặt răng. Neru khẽ chấm nước mắt, nắm chặt tay Yuki, nói với vẻ mặt chân thành…
-“Chị biết việc này sẽ khó với em, dù gì Rin~chan cũng thân thuộc với em một thời gian. Nhưng… nhưng em hãy vì Len, vì tình yêu của hai người!”
Yuki nghiêng đầu không hiểu…

-“Neru~san, ý chị là…”
Neru nhìn Yuki, thoáng bối rối. Mới lấy từ trong túi ra một túi bột trắng, đưa cho Yuki…
-“Đây là một loại thuốc. Rin~chan là một cô bé khá ích kỷ, thời gian trước biết mình bị bệnh, nhưng lại mặt dày không chịu rời xa Len~sama, thuốc này làm tăng thời gian phát tán lên một chút, không có nguy hiểm đến tính mạng. Chị sẽ thuyết phục Len~sama đưa cô bé sang một nước khác điều trị, em có thể toàn tâm toàn ý đến với ngài ấy!”
Neru đẩy túi bột đến trước mặt Yuki. Chỉ là trong thâm tâm ả còn muốn nói một câu nữa. Dù cho Rin có bị loại bỏ, người tiếp theo bị loại bỏ sẽ là Yuki…
Ả là ai? Danh dự của ả không hề cho phép có ai giành giật đàn ông với chính mình…
Yuki do dự một chút, cuối cùng cũng cầm gói bột lên. Vẻ mặt chăm chú, hoàn toàn không nhìn đến nụ cười nửa môi cười khẩy của Neru…
-“Chị biết có một thời điểm em có thể ra tay, hoàn toàn sẽ không bị phát hiện!”
Neru ngoắc ngoắc tay, kề môi đỏ mọng bên lỗ tay của Yuki, khẽ thì thầm…
-“Một tuần nữa là sinh nhật của Len~sama, em hãy…..”

.
.
.

Căn phòng thoáng khí lạnh, mặt trời vươn lên một góc, kéo ánh sáng vào căn phòng xa hoa vốn u tối…
Rin nhíu mắt, khẽ cựa mình. Lại cảm giác bên eo chặt cứng, nhíu mày lầm bầm mở mắt ra…
-“A!!….”
Rin suýt la lên, nhanh chóng bịt mồm mình lại. Ngẩng đầu lên nhìn Len vẫn còn đang say ngủ…

Sao cậu vẫn còn ở đây?
Nhớ lúc trước, thi thoảng cũng sẽ ngủ với cậu như thế này, nhưng khi Rin thức dậy, chỗ cạnh bên đã sớm lạnh…
Nhìn gương mặt đang ngủ của ai đó, Rin tý nữa là quên cả hô hấp…
Biết là Len có vẻ đẹp không bình thường, nhưng nhìn như vậy vẫn không khỏi suýt xoa cảm thán a. Coi hàng mi này, chân mày này, vầng trán này, cái mũi cao cao cùng bờ môi mỏng này…
Hiếm khi Rin được ngắm miễn phí, mãi nhìn cho đã chứ. Ừ, Len đẹp trai hơn Oliver~kun rất nhiều. Bất tri bất giác, ngón tay nhỏ bé của Rin đã tự động di chuyển trên mặt cậu. Khi di chuyển đến bờ môi mỏng hơi mở, mặt khẽ đỏ bừng, tay lại bất giác miêu tả hình dáng môi cậu…
Đôi môi này nha, là đôi môi đã từng cướp đi nụ hôn đầu của nó. Đã từng cắn nó đau, là đôi môi làm cho nó kích thích đau đớn. Là đôi môi luôn tạo ra những nụ cười nửa môi nhạt nhẽo…
Nó đã từng không biết đã hôn đôi môi này bao nhiêu lần…
Không phải, nó không có hôn nha, là cậu hôn nó mới đúng…
Đang suy nghĩ miên man, nó bỗng “a” lên một tiếng, định rút ngón tay lại lại mếu máo phát hiện đầu ngón tay đã nằm yên vị trong miệng của người nào đó rồi…
Cậu rất biết giữ lực, nhẹ nhàng không làm nó đau, nhưng cũng cho nó rút ngón tay ra. Cậu phát hiện rằng cái cảm giác nhìn nó đau đớn lại không thỏa mãn tâm tình của cậu một chút nào. Ừ, có lẽ nó là ngoại lệ…
Nhưng ngoại lệ cũng không nên “quấy rầy” cậu vào buổi sáng nha. Vừa buồn bực vừa muốn cười, cậu không ngờ tư vị chỉ có thể nhìn không thể ăn lại khó chịu đến thế…
-“Len, buổi sáng sớm!”

Khóe môi nó run rẩy, vô lực rút ngón tay lại. Vốn không biết tâm tình đang chấn động của Rin, đây là lần đầu tiên Rin gọi tên cậu. Không tệ, cảm xúc tốt, tha cho nó lần này…
Nhưng cũng không dễ dàng như vậy. Len hơi nới lỏng răng, chưa kịp để cho Rin vui mừng rút ngón tay lại đã bị cậu một phát ngậm lấy. Mềm mềm, cậu khẽ liếm, đầu lưỡi nhồn nhột khiến cho Rin rùng mình. Mắt Rin lóng lánh nước nhìn cậu, uất ức như tố cáo có người khi dễ nó…
-“Len, nếu anh đói có thể xuống dưới ăn sáng!”
Rin khóe miệng run rẩy, “tốt bụng” nhắc nhở cho ai đó. Nhưng “ai đó” cũng không tự giác, hơi trừng mắt khó chịu nhìn Rin…
Gì vậy, nó nói sai gì sao?
Đầu ngón tay khẽ nhói một cái. Đầu Rin như rơi hắc tuyến, chắc chắn nó nói sai rồi…
Len tốt bụng “nhả” tay nó ra. Rướn người, điểm lên môi nó một cái nhẹ nhàng – điều mà trước đây cậu không bao giờ làm. Ánh sáng rướn qua cửa sổ, nhìn hai người phía trước khẽ cười khúc khích, màn cửa lay động che đi ánh mắt ngọn gió đang khiếm nhã quấy rầy…
Cậu nói nhỏ vào tai nó, mang theo nụ cười lười biếng nhưng thỏa mãn bên khóe môi…
-“Rin, sớm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.