Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 68~
Chương 67 :
Thoáng cái từ ngày đó, dường như Rin bị Len vác đi, đi đâu cũng thấy đằng sau có một cái đuôi nhỏ nhắn đi theo, trừ việc đi đến tổ chứa, thì dường như lúc nào cũng thấy Rin Len ở bên cạnh nhau…
Ừ, Rin thì thế nào mà chả được, chỉ cần không bị cấm túc nữa thì đi đến đâu chả là Thiên Đường?
-“Rin~chan, ăn cái này đi!”
Lenka cười híp mắt trên sofa, nhét miếng táo vào miệng Rin khiến nó nhai nhồm nhoàm…
-“Ảm cơn!”
Rin nói xong, mới ngượng ngùng cúi đầu, Ted đối diện đập đầu gối cười ha hả. Được rồi, không thể trách nó nha, miếng táo to quá mà lị, với lại… cái răng cửa chỉ mới nhú khiến nó nói chuyện không quen…
Không chấp nhận việc còn mèo đáng yêu của nii~san bị cười nhạo, Lenka trừng mắt một cái. Lập tức một quả táo phi thẳng tới chỗ của Ted, hắn chỉ giơ tay một cái, liền bắt được…
Quoa, bắt chuẩn ghê. Rin ngồi một góc khẽ vỗ tay tán dương, miệng vẫn nhai rồm rộp, hoàn toàn quên mất chuyện mình bị cười nhạo là như thế nào…
Ted bỏ táo vào miệng, vừa cắn vừa nhai, cười trào phúng nhìn người ngồi đối diện…
-“Ném đẹp lắm!”
-“Quá khen!” – Teto gần như nghiến răng để nói ra, cằm dao gọt xoài ra cả hột. Được rồi, hắn giỏi, cô nhịn…
-“Tại sao anh lại ở đây? Đáng lẽ anh phải bận rộn ở tổ chức chứ?”
Lenka nghi hoặc nhíu mày, cô không ngu tới nỗi không biết công việc ở tổ chức có lượng công việc kinh khủng như thế nào. Mà… với cái người đã gây rắc rối cho Len qua phi vụ buôn gái gần nhất, chắc chắn lượng công việc đã có thể chất đầy một căn phòng, ví dụ điển hình như cái người ngồi đối diện cô đây?
Teto cũng nghi ngờ nhìn Ted, tay kia lại đút một miếng xoài vào miêng Rin, còn cầm khăn lau khóe miệng giúp nó, y hệt như hai mẹ con…
Với những người làm ám vệ và bảo vệ như Teto, thì việc đến tổ chức xử lý cồn việc là hầu như rất ít. Haizz, thật là ghen tỵ…
-“Biết sao được, gần đây đám người trong tổ chức toàn bỏ bê công việc bàn kế hoạch làm sinh nhật cho Lenny, tôi thừa cơ hỗn loạn chuồn lên đây!”
-“Xì, vô trách nhiệm!”
Teto xì một tiếng kinh bỉ, Ted thậm chí còn không ngượng ngùng sờ mũi, cười ha hả…
-“Trách nhiệm là cái gì? Không chơi được!”
Teto hung hăng trừng Ted một cái, chơi chơi, tối ngày chỉ lo chơi…
-“Sinh nhật nii~san, em có muốn tặng cho anh ấy cái gì không?”
-“Sinh nhật Len ạ?” – Rin nhíu mày, suy nghĩ nghiêm túc. Ừ, mặc dù tên ấy cứ như cục đá giữa trời mây đá hoài chẳng chịu lăn, nhưng ít nhất là cậu đã giúp nó rất nhiều, việc này thì không phủ nhận được…
Cả ba nhìn chằm chặp vào Rin…
Rin đăm chiêu…
Cả ba nhìn chòng chọc vào Rin…
Rin nhíu mày…
Vẫn hướng con mắt về phía người nào đó…
Rin tái mặt…
Cả ba nín thở…
Rin thét lên…
-“Em không biết tặng gì cả!”
“Biết ngay!” – suy nghĩ của cả ba đồng loạt vang lên trong đầu. Rin luống cuống, vẻ mặt vô tội như muốn khóc, ánh mắt lấp lánh nước hướng về phía Lenka cầu cứu…
-“Em có thể tặng… ừ, đồng hồ!”
-“Xì” – Teto bĩu môi – “Cô có thấy nii~san của cô có bao giờ treo cái gì lên người hay không?”
-“Em tặng rượu đi!” – Ted đề nghị…
-“Anh nghĩ Rin~chan có nhiều tiền à?” – Lenka phản bác…
-“Hay tặng quần áo đi!” – Teto gợi ý…
-“Cậu ta không thiếu!” – Ted nhún vai…
Cả bốn người rơi vào trầm mặt…
Tặng quà rẻ thì sợ cậu không thèm nhìn, nhưng mắc lại chẳng có tiền mua. Rin khổ não buồn cười, người giàu khó đòi quà…
-“Ối giời!” – Ted phẩy tay -“Mang Rin bỏ vào thùng đóng gói đem tặng là được chứ gì!”
Lập tức nhận được một cú đấm từ Teto…
Rin nghĩ mãi, cúi đầu trầm mặt. Lenka lại nghĩ nó đang buồn, cúi đầu xuống an ủi…
-“Rin~chan, đừng buồn! Hay em tự làm cái gì tặng nii~san đi!”
-“Lỡ cậu ấy chê thì sao?”
-“Sao lại chê?” – Lenka nhíu mày -“Nếu nii~san dám chê, chị sẽ đấm vào mặt anh ấy!”
-“Thật ạ? Cảm ơn Lenka~san!”
Rin nhướn lên, hôn vào mặt Lenka một cái rồi thẹn thùng mau chóng chạy lên phòng…
Lenka cười tươi, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt giễu cợt của hai người kia, dưới đáy mắt còn chứa cả sự khinh bỉ…
-“Uầy, đấm vào mặt cơ đấy!”
Lenka chả nói gì, ngượng ngùng cười cười cúi đầu…
…
Một vài lời muốn nói:
Hy vọng các bạn không phiền nếu au dành vài dòng cuối cho các bạn.
Au biết là khi viết truyện, nhận được khích lệ hoặc gạch đá là truyện vô cùng bình thường. Nhưng mà au vẫn không thể nhịn được, đây là au chỉ nói một số ít thôi nhé, au biết khi đọc xong những dòng này sẽ có nhiều bạn tức giận lắm.
Truyện au viết, là truyện sủng. Sủng nhé, au cũng chả ham mê gì nữ cường đâu, tính cách nhân vật chính làm sao là hoàn toàn do au nhé. Au cũng chả còn trẻ trâu nữa, au nhỏ tuổi thật, nhưng cách suy nghĩ của au không nông cạn và au biết suy nghĩ rồi. Au viết thế nào là do sở thích và nguyên do của au. Còn về phần tính cách của Rin, vô dụng phiền phức thì thế nào? Au không chê thì thôi, chưa tới lượt nhiều bạn mắng au nhé!
Nếu các bạn ham mê nữ cường thì các bạn sang xuyên không ạ. Au chưa hề biết cái luật viết về hắc bang là phải viết nữ cường. Đây là teen fic, không phải “Đạo tình” của Chu Ngọc. Các bình luận của nhiều bạn đã khích lệ cho mình có động lực viết truyện đến ngày hôm nay, có thể au không rep hết được, nhưng au đều xem hết, xem đi xem lại nhiều lần. Au đã tôn trọng các bạn, thì các bạn hãy tôn trọng au. Các bạn nói nhẹ nhàng không sao, mà nói chuyện khó nghe như thế ý. Các bạn nghĩ au phải làm hài lòng các bạn? Các bạn là mẹ thiên hạ chắc?
Các bạn có thể ghét au, mời click back, unfl. Au biết nhiều bạn nói vậy là không có ý xấu, nhưng chứng tỏ là các bạn không hài lòng truyện của au rồi, au nói không buồn là nói dối.
Au vẫn tiếp tục viết nên đứa con tinh thần của mình. Dù chỉ còn một người ủng hộ, au vẫn sẽ viết tới cùng.
Cuối cùng, xin lỗi những bạn luôn ủng hộ au đã đọc những dòng khó nghe này!
Thân!
JSO~b