[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 66~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 66~

Chương 65 :
Chương 65 :
Yuki tức tối đi về phòng, bụng đầy hỏa. Đi về phía tầng hầm, bước vào căn phòng quen thuộc, đã có cả đống người hầu nằm trong nghỉ ngơi…
Hừ!! Yuki vừa khinh thường vừa bực bội, tại sao nó lại có thể ở cùng với bọn người hầu rách nát này được? Nó đã được Len mua, nghĩa là thân phận nó cũng đã ở rất cao so với đống người này rồi…
Nó hất đầu, kiêu ngạo ngồi xuống giường, chân bắt chéo, ngực ưởn lên, kêu người hầu đang nằm xem thư gia đình gửi ở gần nó nhất…
-“Này cô kia, lấy giùm ly nước!”
Cô hầu đó dường như không nghe thấy, vẫn vừa xem thư vừa cười khúc khích. Yuki nhíu mày, nói to lên…
-“Cô kia, không nghe thấy à?”
Lúc này, cô gái kia mới ngẩng đầu lên, nhíu mày, bỏ lá thư kia vào một cái túi hình con thỏ treo ở đầu giường, nghi hoặc hỏi Yuki…
-“Cô đang kêu tôi sao?”
-“Chứ cô tưởng tôi kêu ai?”

Mayu nhìn cô gái trước mặt, vẻ ngoài đáng yêu, nhưng nhìn vẫn thoạt kiêu ngạo, tuổi chắc cũng chỉ trạc cô…
-“Có chuyện gì không?” – Mayu hỏi hòa nhã, lại với tay ôm con thỏ bông vào trong ngực…
-“Lấy giùm tôi ly nước!” – Yuki hất đầu về phía bình nước ở bàn tròn đằng kia. Mayu nhíu mày, cảm thấy bực mình, quăng hết cả sự hòa nhã, trừng mắt…
-“Cô có tay, tự đi mà lấy!”
Sau đó, lại bình thản nằm xuống, cầm bức thư tiếp theo ra xem…
Yuki phát cáu. Lễ nghi mẹ gì nữa? Đến cả con hầu cũng không tôn trọng cô thì thế nào mà được?
Yuki bước vội về phía bình nước, tao nhã rót một ly, lại quay về chỗ của mình. Một cái hất, toàn bộ nước tạt về phía Mayu đang nằm trên giường. Mayu sửng sốt sau một giây, bật dậy gom đống thư để sang một bên, sợ ướt…
Hành động của Yuki khiến tiếng xôn xao trong phòng tắt hết…
Sau khi kiểm tra hết đống thứ, biết rằng không có lá nào bị ướt, Mayu thở phào ra một hơi. Nhưng sau đó lại trừng mắt với Yuki. Còn Yuki vẫn cao ngạo hất đầu…
Khác với suy nghĩ của Yuki, Mayu sẽ quăng cho Yuki một bạt tay, rồi cô sẽ kiếm Rin nhờ Len làm chủ cho mình, tống con hầu này ra khỏi đây. Trái lại, Mayu lại đứng lên, bình thản bước về phía bình nước…
Cô cầm cả bình nước lớn, nhìn vẻ mặt bình thường của nữ hầu, không ti tiện mà uy nghiêm, bước đến đối diện Yuki, bình nước dốc ngược đổ từ trên đổ xuống…
-“Á!!!!!!!!!!” – Yuki hét lớn, vuốt nước. Mayu lại bình thản để cái bình xuống bàn, chống tay nhìn lại Yuki…
-“Cô dám làm vậy với tôi?”
-“Sao tôi lại không dám?” – Mayu đáp lại – “Cô tưởng cô là cái thá gì. Được Kagamine~sama mua là giỏi lắm sao? Ở chung với người hầu mà còn bày đặt trèo cao à?”
-“Cô… cô dám…!!” – Yuki chỉ tay vào mặt Mayu, tức đến run người…
-“Cô cái gì mà cô? Đồ con nít thiếu suy nghĩ!” – Mayu nhìn Yuki vẻ ghét bỏ. Gumi đã từng nói với cô, cô chủ tóc vàng kia dễ thương lắm. Còn cái nàng điêu ngoa này, nhìn thôi Mayu còn muốn tát cho vỡ mồm ý chứ, nói chi đến Kagamine~sama…
Yuki tức đến nỗi gầm lên, lao về phía Mayu như một kẻ tâm thần. Lập tức bị Mayu văng cho một cái tát. Tiếng chát giòn tan vang vọng cả phòng…
…Chát…
Tiếng tát ấy lại một lần nữa vang lên giữa không trung. Mà lần này, người sững sờ lại là Mayu. Cô bé che một bên má sưng phồng, cúi thấp đầu, mím môi uất ứa. Mấy nữ hầu xung quanh lập tức cúi đầu…

-“Akita~sama!”
-“Hừ!” – Neru ghét bỏ xăm xăm thổi móng tay đỏ chói vừa mới làm, hừ một tiếng ghét bỏ – “Đến nữ hầu mà cũng muốn leo lên đầu người khác ngồi rồi, còn cái thể thống gì nữa?”
Yuki nhìn người vừa văng cho cô một cái tát, bây giờ vẻ mặt sung phồng gấp đôi cô, khẽ cười lạnh đầy sung sướng…
-“Xin lỗi Akita~sama, là do Mayu vô phép tắc!”
-“Biết điều là tốt!”
Lập tức nhìn Yuki phía sau lưng, cười giả lã vui vẻ…
-“Yuki~chan phải không? Chị nghe Len ngài ấy nhắc đến em nhiều lắm, giờ mới có cơ hội gặp mặt!”
Yuki nghe xong, mắt sang rỡ. Cô biết bản thân không nhìn lầm mà, rõ ràng Len có ý với cô…
-“Ờ, Neru~chan nè, ở đây nói chuyện không tiện, em ra đây tý đi!”
Neru phẫy phẫy tay, guốc cao nện xuống sàn nhà vang lên những âm thanh chói tai. Yuki bước theo sau, trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười nhạo một tiếng…

-“Yuki~chan à, sau này em ít ở trong loại địa phương dơ bẩn ấy đi. Len~sama rất lo cho em, biết em trong đó bị khi dễ nhất định sẽ không vui!”
Neru nhăn mặt quan tâm, rót cho Yuki ngồi đối diện một tách trà nóng. Yuki cười thầm, quả là người tốt…
-“Neru~san, chị quá khách khí rồi. Dạo này Len~sama bận quá, không chú ý đến em được!”

-“Ồ, ngài ấy lại như vậy sao? Rõ ràng rất nhớ em mà che dấu đó thôi, làm việc cùng ngài ấy nhiều năm, chuyện rõ như vậy chị đều hiểu mà!”
Neru che miệng, cười khúc khích. Ánh mắt kín đáo đảo qua gương mặt tươi sáng kiêu ngạo của Yuki, cười khinh bỉ trong lòng…
Nhưng sau đó, lại bỏ tách trà xuống, nhìn Yuki, vẻ mặt muốn nói lại thôi, bối rối vô cùng…
Yuki nhíu mày, tò mò nhìn Neru…
-“Neru~san, có chuyện gì sao?”
Neru ngước đầu, cắn môi diễm lệ, khó khan nói một chút…
-“Yuki~chan à, em… ừ… Dạo này Rin~chan quả thật rất thân thiết với Len~sama, chị nghĩ rằng con bé không có ý tốt. Em biết không, lúc em chưa đến đây, chỉ vì chị đến gần Len~sama bàn chuyện công việc một chút, Rin đã tát chị, còn tạt rượu lên người chị nữa!”
Yuki nghe xong, thảng thốt trừng mắt…
-“Có chuyện như vậy sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.