[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 63~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 63~


Chương 62 :
-“Galaco~san, em thật sự không thể ra ngoài sao?”
Rin mếu máo nhìn Galaco đang thu dọn khăn trải giường. Mất đi cái răng cửa khiến nó nói chuyện có chút ngọng, phần lớn nghe đến đều là buồn cười hơn đáng thương. Được rồi, nó không đáng thương sao? Đã hai ngày rồi nó bị “ác bá đại nhân” kia cấm cửa đến muốn nghẹt thở luôn rồi…
-“Rin~sama, cô có thể thôi ồn ào một phút hay không?”
Galaco nhíu mày, đã gần hai ngày nay, ngày nào Rin cũng nhai đi nhai lại vấn đề này. Còn muốn ra ngoài sao? Đến con ngốc còn hiểu đây là Len đang phạt nó nha, ai gan mà dám để nó ra ngoài chứ? Chê mạng quá dài sao?
-“Em muốn ra ngoài với Lenka~san, em còn muốn tìm Yuki~chan nữa, em muốn hỏi em ấy về tụi trẻ!!”
Rin úp mặt xuống gối, nói như xác chết. Với một người như Rin, bị giam giữ là cực cực cực kỳ thống khổ…

Nha, Len đại nhân, Rin bé nhỏ đã làm gì nên tội đâu a? Rin bé nhỏ rất tội nghiệp đáng thương mà lị…
-“Có trách là trách cô chọc ghẹo không đúng người thôi!” – Galaco bĩu môi, sau đó ôm ga giường đi thẳng ra ngoài, chả thèm ngoái đầu bố thí cho con mèo đầu vàng nhà ta một ánh mắt…

Rin nhíu mày, cái lưỡi lướt lướt qua chỗ không có răng cửa. Bất quá mấy ngày nay cũng quá yên tĩnh đi. Không ai đến làm phiền, nhất là cái cô tóc vàng kiêu ngạo kia…
Cái cô Neru ấy…
Cộc cộc cộc…

Rin ngẩng đầu dậy, ánh mắt hiện lên sự mừng rỡ và mong đợi. Cái gì đây? Chả lẽ trái tim bang giá của ác bá đã mềm dịu, quay lại đây để cứu rỗi cho tâm hồn đang chịu ủy khuất của Rin chăng?
Rất có khả năng đi!
Rin mừng rỡ, đến dép cũng không kịp xỏ, chân ngắn chân dài nhanh chóng mở cửa ra….
Rin nhìn người trước mặt, không phải là thứ nó đang mong đợi, nhưng ít nhất là không làm tụt đi tí xíu nào cảm hứng của nó nha…
-“Yuki~chan!” – nó vui mừng hét lên, nhào tới ôm bóng dáng trước mặt…
Yuki ôm Rin, cười một cái, ánh mắt chứa theo nét e lệ và thẹn thùng…
-“Rin~san, em vào được chứ?”

-“Được được, tất nhiên!!” – Rin niềm nở, tránh qua một bên cho Yuki bước vào phòng. Vừa bước vào, tâm Yuki chợt chùng xuống, ghen tỵ bao quanh cả thân người nhỏ bé…
Căn phòng Yuki đang ở là chung với bọn người hầu dưới tầng hầm. Căn phòng mặc dù không rách nát cũ kĩ như hồi ở nhà máy, ít nhất cũng rất tiện nghi. Yuki lúc đầu được mua về, vốn tưởng Len sẽ như bao ông chủ khác, vui vẻ mây mưa, khiến Yuki một bước từ bần hàn hóa hoang sang. Nhưng ai ngờ…
Ai ngờ, Len chả thèm liếc Yuki, chỉ là một ánh mắt…
Dù vậy, ít ra cũng phải để cho Yuki có một căn phòng đàng hoàng chứ. Yuki biết chắc chắn vẻ ngoài ngây thơ và vóc dáng nhỏ bé đã động đến tâm lạnh của Len, khiến cậu thương tiếc mua về. Dù không thế, Yuki cũng là người quen của Rin mà…
Mặc dù lúc trước chịu khổ không ít, nhưng bị xếp ở chung với bọn người hầu khiến Yuki cảm giác bản thân mình bị hạ thấp rất nhiều…
Vậy mà, giờ nhìn đi…
Căn phòng Rin ở, xa hoa cỡ nào, đẹp đẽ cỡ nào, khiến cho Yuki thèm muốn không dứt. Kể cả cái giường, cái bình hoa, chăn màn, đều đã ăn đứt cái chỗ ngủ của bọn người hầu rồi…
Rin~san có gì, mà lại được may mắn đến thế chứ? Rõ rang là còn không dễ thương bằng cô nha. Lại còn ngốc ngốc, vậy mà lại được cậu quan tâm?
Hừ, nhớ đến ngày đó ở hội trường ngầm, Rin~san được cậu bảo hộ trong vòng tay, bàn tay vuốt tóc đầy sủng nịnh, làm cho Yuki không ngừng dấy lên nỗi khó chịu…
Một người hoàn hảo như thế, giàu có, đẹp trai, tài giỏi như thế, chả lẽ cứ như vậy mà không tới lượt tay Yuki? Trước đó đã khổ sở quá nhiều, giờ bắt phải nếm lại quả thật không cam tâm…

Điều duy nhất Yuki không ngờ ở đây, chính là căn phòng Rin đang ở là phòng ngủ của Len. Không phải cậu không ngủ ở đây bao giờ, phải nói là Rin tới đây chưa được bốn tháng, cũng bắt gặp cậu ngủ ở đây ít lần…
Đừng thấy cậu suốt ngày uống rượu lười biếng nhàn nhã mà lầm, công việc chất cao như núi, khiến cậu không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi. Hiếm lắm có thời gian liền đến đây nằm rạp mà ngủ. Còn cái chuyện đó thì rất ít, cậu có nửa tháng không ngủ vẫn bình tĩnh như thường…
Ừ, đôi lúc Rin cũng tự hỏi cậu có phải là quái vật không nhỉ? Có nguy cơ lắm chứ, Rin cảm thấy cậu rất biến thái, nhìn người ta thống khổ liền cảm giác cậu rất thỏa mãn. Mà căn cứ theo kiến thức Rin mới học trong quyển sách trong thư phòng của cậu gần đây, nó được gọi là gì nhỉ?
Tâm lý biến thái? Yandere? Hay là… S ? Hoặc là cả ba…
-“Yuki~chan, lại đây, chị có chuyện hỏi em nè!”
Rin bỏ hết tư tưởng trong đầu, Len mà biết được chắc sẽ làm thịt nó mất. Vội vẫy tay gọi Yuki ngồi xuống…
Ừ, giờ thì Rin muốn hỏi Yuki về tất cả chuyện trong những quãng thời gian đã qua…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.