Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 64~
Chương 63 :
Yuki nhìn Rin một cái, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Rin, chiếc giường lún xuống một mảng khiến Yuki lại trào dâng ghen tỵ, nếu ngày nào cũng được ngủ trên chiếc giường như vậy liền hay biết mấy…
Nhưng nhìn lại Rin, có người chị tốt như vậy, tại sao bản thân lại không biết tốt xấu mà tranh với Rin? Trong phút chốc ngắn ngủi, Yuki cảm thấy bản thân thật tệ hại…
-“Quãng thời gian đó,… ừ… em sống ra sao?”
Rin lúng túng hỏi, cảm thấy bảng thân thật quá không tốt rồi. Yuki gầy nhom như vậy, chắc rằng thời gian Rin bỏ đi, cũng chịu không ít cực khổ…
Yuki nghe đến đây, khẽ rơm rớm nước mắt…
-“Rin~san, chị biết không? Sau cái ngày chị trốn đi khoảng nửa tháng, bọn em đã bàn kế hoạch bỏ trốn. May mắn là lúc đầu chưa phát hiện, nhưng lúc sau Akkai và tên béo đó đã đuổi đến, đánh đập tụi em rất nhiều. Tụi em chia ra trốn, Oliver~kun cùng Piko~kun ở lại giữ chân bọn chúng. Mười mấy đứa tụi em trốn hết, lưu lạc mỗi đứa một nơi!”
Yuki vừa kể vừa thương tâm. Lòng Rin lại đau quằn quại, sao có thể không đau chứ? Mười lăm năm sống trên đời, cũng chỉ tiếp xúc với đám trẻ đó, mặc dù Rin đã giúp rất nhiều đứa trốn đi, vượt qua cánh cửa sắt chắc chắn sẽ có thứ tốt đẹp hơn…
Nhưng nhìn bóng lưng họ rời đi, lòng không khỏi đau như cắt…
Vậy mà giờ, mỗi người lại một nơi rồi…
Không được!!! Rin hạ quyết tâm, Rin nhất định phải nhờ Len, điều tra tin tức về bọn trẻ. Nếu không, cô sẽ không thể yên lòng được…
-“Đừng lo, chị sẽ cố gắng tìm ra họ nhanh nhất có thể, cứ tin ở chị đi!” – Rin siết chặt tay như cam đoan, ánh mắt tràn ngập kiên định…
Yuki không nói gì, ánh mắt trùng xuống, trộm liếc căn phòng thêm lần nữa…
Như người ta vẫn nói, lòng tham của con người là vô đáy. Đã có thứ mình muốn thì lại tham vọng có thứ lớn hơn…
…Cạch…
Hai người còn đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ, cánh cửa lại một lần nữa mở ra…
-“A, anh về rồi sao?”
Rin lúng túng bước xuống giường. Sao lúc nào quay về không quay về, lại về ngay lúc này. Rin cũng chỉ là mới nhắc tới cậu một chút thôi mà, chả lẽ lại linh ứng như vậy sao?
Len nhìn Rin một cái, thần sắc vẫn bình thường, nhưng đáy mắt toát lên sự mệt mỏi đã phản bội cậu. Sau đó mắt lướt một cái, lại bắt gặp Yuki đang ngồi trên giường…
Yuki thấy ánh mắt cậu nhìn đến mình, tim khẽ đập nhanh, đứng dậy, mặt ấp úng…
-“A, ư… chào mừng anh về!”
Len nhíu mày một cái, gương mặt buồn bực in hẳn lên dòng chữ “Cậu rất không vui”. Tại sao bỗng dưng lại xuất hiện một con người chán ghét trong phòng như thế này?
Ngoài Rin ra, cậu rất cực kỳ không hài lòng có người bước vào phòng ngủ của cậu. Kể cả người giúp việc, thậm chí là người thân, bạn bè cũng cực kỳ không thích…
Phải biết rằng vụ nổ bom tại bãi đất trống gần sân bay phía Tây ở Thụy Điển, cậu phải tiếp nhận bao nhiêu đơn phàn nàn rồi. Giờ phút mệt mỏi nhất muốn ôm con mèo nhà mình yên giấc một chút, lại bị phá bĩnh sao?
Được, cậu chấm rằng cậu thù con bé tóc đen này rồi đấy nhé!
Mặt cậu đen hơn một nửa, ánh mắt quắc lạnh chĩa về phía Rin khiến xương sống nó khẽ run. Nó đã làm sai cái gì sao? Nó chỉ mới nói chuyện với Yuki~chan một chút thôi nha, thái độ muốn băm vằm nó ra là gì đây?
-“Cô mau ra ngoài đi!”
Cậu lười biếng nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía Rin. Nghe vậy, tim Rin hụt hẫng trùng xuống, còn gương mặt hớn hở của Yuki lại hạnh phúc như lên mây…
Yuki biết bản thân rõ rang được cậu xem trọng mà…
Rin túm chặt gấu áo, ánh mắt buồn bã không dám nhìn vào mắt cậu, lủi thủi bước ra ngoài. Vậy mà khi bàn tay Rin khẽ đặt đến chốt cửa, giọng Len lại lành lạnh truyền đến…
-“Tôi có bảo em ra ngoài sao?”
Rin cùng Yuki sững sờ, ánh mắt không hiểu nhìn cậu. Len không nói nhiều lời, ánh mắt bất mãn và không kiên nhẫn nhìn về phía Yuki…
-“Tôi bảo cô mau ra ngoài!”
Giọng lành lạnh, hơn cả gió mùa đông. Chưa kịp để Yuki và Rin hoàn hồn, Len đã một tay bước về phía cửa, tóm Rin lại, ấn vào trên giường, nằm xuống bình thản vòng tay qua ôm eo nó…
-“Sao còn chưa đi?”
Len ngoái đầu lại nhìn Yuki với vẻ mặt chán ghét. Nếu không phải vì Rin đã từng cầu tình cho con bé này, cũng biết nếu đối xử quá hất hủi, con mèo nhỏ của cậu sẽ xù lông giận dỗi. Nếu không cậu đã sớm đá con nhỏ khó ưa này ra khỏi tầm mắt của cậu rồi…
Yuki bặm môi, tức tối. Ánh mắt khó chịu nhìn về phía Rin đang nằm trơ mắt há mồm trong ngực Len. Đã mười lăm tuổi rồi, mà còn nằm như cá chết, trơ trơ không hiểu chuyện như vậy sao?
Được rồi, Yuki thừa nhận mình nhỏ hơn Rin thật, chỉ mới mười bốn tuổi thôi, nhưng ngực mông đều đã phát triển hơn Rin một chút, gương mặt còn rất dễ thương. Trinh tiết cái gì? Từ ngày bị bắt sau khi bỏ trốn, đám người kia đã chỉ nó cách hầu hạ nam nhân rồi…
Định cự mồm cãi lại. Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn nên giữ hình dáng thục nữ thì hơn, như vậy sau này cơ hội tiếp xúc cậu cũng sẽ nhiều hơn…
Yuki thở hắt, nuốt cục tức xuống cổ, mau chóng bước ra ngoài…
…