[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 58~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 58~

Chương 57 :
Dường như Fuzuo biết đôi mắt Len đang hướng về thứ gì, khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ miệt thị…
– Ồ, Miki đã vì mày mà bỏ mạng, giờ thì đến lượt tiểu tình nhân này à? Len, mày cũng thật là đào hoa!
Len không nói, bình thản ngước ánh mắt sắc lạnh lên, nhàn nhạt như mọi chuyện không có gì liên quan đến mình…
– Nói xong chưa?
– Hahahaha!! – Fuzuo cười lớn, điên cuồng gằn lên từng chữ – Tao điên rồi Len à, tao sắp điên rồi!! Cũng vì mày, thằng khốn nạn!!
Một đoạn đối thoại không một chút đối nhập, cứ như mỗi người đang tự nói về một vấn đề riêng. Nhưng không ai ngừng nói, để biết rằng khi cuộc đấu khẩu nhàm chán này kết thúc thì cuộc đấu súng sẽ diễn ra…
Fuzuo để Rin xuống dưới đất, sau đó cầm một cái bao, mở ra, lôi ra cái đầu đầm đìa máu đã ở sẵn trong đó, nhếch môi cười lạnh rồi ném mạnh về phía Len, máu bắn theo thành một đường vòng cung, bay tứ phía. Đến khi còn cách Len chưa đến một gang tay, một bóng đen vượt qua, tung tay bắt lấy cái đầu rướm máu của người phụ nữ…
Len vẫn hoàn hảo, không một vết tích nào, đôi mắt màu thủy tinh vẫn đăm đăm nhìn về bóng hình người con gái dưới đất…
Máu rơi vươn vãi đầy trên nền đất, sắc đỏ hòa lẫn, không biết là ai và của ai…
– Tao đã định tặng mày một món quà – hắn nhún vai – tiếc rằng mày đã đến quá sớm!!

Len vẫn lạnh nhạt…
– Sao vậy? Mày không muốn đến đây và đấm vào mặt tao ư?
Hắn lại cuồng cuộng cười lên, đôi mắt hằn tia máu đầy vẻ điên loạn, súng trên tay từ lúc nào đã bắt đầu vùng vẫy lung tung, sẵn sàng bắn vỡ sọ bất kỳ kẻ nào dám bước lại gần dù chỉ một bước…
Fuzuo di súng về hướng Len, khàn khàn nói…
– Mày, bước đến đây!!
Len vẫn đứng yên, như đang xem một vở hài kịch nhàm chán. Thái dương Fuzuo nhăn lại, răng nghiến ken két…
– Mau bước đến đây!! Sao thế? Mày sợ tao hả?
Vừa nói, hắn dùng mũi chân đá mạnh vào thân hình Rin đang nằm xuống đất. Thân người nhỏ bé run lên, từ trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ thẳm…
Len nhắm mắt lại, áp chế sự khó chịu đang dần lan tỏa trong lồng ngực. Đôi chân khẽ nhẹ nhàng mà tao nhã bước về phía người đàn ông kia…
– Hahaha, Len! Không ngờ mày cũng có ngày này, khuất phục dưới chân tao chỉ vì một đứa con gái!
– Bớt nói nhảm đi!! – Ted nhăn mặt – Ông không nghe câu uốn lưỡi bảy lần trước khi nói à?
– Tụi bay, mau lùi ra hơn mười mét cho tao!!
Hắn di súng, chỉ lung tung. Có vài người chần chờ, có vài người còn định tiến lên. Fuzuo gầm lên như một kẻ điên…
– Tao nói tụi bay mau lui ra, nghe không hiểu à?
Len nhàn nhạt liếc xung quanh một cái, phẩy nhẹ tay. Lập tức cả mấy đoàn người lui ra xa, chừa phía trong một khoảng sân rộng…
Đến khi xung quanh đã chắc chắn không có ai, Fuzuo cười ha hả như một kẻ tâm thần…
– Ông bị điên rồi, Fuzuo!
Len nói nhàn nhạt, nét mặt bình thản cứ như là nói một câu “Hôm nay trời đẹp quá” vậy!!
– Tao điên rồi. Phải, tao điên rồi!! Tao điên là bởi vì mày!!! Tao đã mất tất cả, tiền tài của tao, danh vọng của tao, tất cả, tất cả… Đều là do mày!!!!

Fuzuo gầm thét, mắt long sòng sọc hằn lên tia máu, điên cuồng mà hoản loạn…
– Mày mau bỏ tất cả vũ khí xuống, tự trói tay mình lại và bước đến đây!!!
Hắn quăng đến trước mặt Len một sợi dây thừng, nghiến răng nhìn cậu. Cậu bình thản nhìn lại hắn, không lên tiếng…
– Không nghe à??
Hắn gầm lên, nắm đầu của Rin từ dưới đất lên, mái tóc vàng củn cỡ rướm máu, dường như muốn đứt rời, khẽ xuyên qua những khẽ tay thô bạo mà cứng rắn…
Rin nheo mày vì đau, gương mặt cả những vết thâm tím đều đang nhỏ máu, nhưng cũng không hề tỉnh lại…
Len nhíu mày, lập tức cầm dây thừng, buộc chặt hai tay mình lại. Đôi mắt xanh nhàn nhạt ngước lên, bình thản đi về phía Fuzuo…
– Đã làm theo lời ông rồi, mau bỏ cô ấy xuống!
Fuzuo cười, lập tức buông Rin ra. Hắn bước đến Len một bước, toàn bộ súng xung quanh đều giương lên, chĩa thẳng về phía hắn…
– Mau kêu đồng bọn mày bỏ súng xuống!!
Len lại quay đầu, nhàn nhạt hất đầu, những nòng súng kia chần chờ trong ba giây, ngay tức khắc cũng bỏ xuống…
Fuzuo cười hài lòng, hắn lục trong cái bao lớn, cười nhìn Len, lập tức quăng cho cậu một cái áo cai đầy bom…
– Len, không ngờ mày cũng có ngày này!

Mà lúc đó, Gumiya ở bộ đặc nhiệm tổ trưởng tổ chuyên dụng bổ sung lực lượng vũ khí, lập tức gào lên ở đằng xa…
– Kagamine Len!!! F*ch!! Cậu vì một đứa con gái mà sẵn sàng giẫm đạp lên tính mạng bao nhiêu anh em hay sao?? Rõ ràng cậu đã có thể thắng hắn mà!! Vì một đứa con gái, đáng hay không?????

Lời tác giả : Xin chào! Hè này au định sẽ cố gắng đăng truyện nhiều hơn. Nhưng vấn đề ở chỗ năm sau au thi tuyển sinh, sau đó cả hè này phải học bồi dưỡng, thời gian không đáng kể, nên nếu không đăng được nhiều thì đừng trách au nhé ( nói vậy thôi chứ tuần nào cũng sẽ có chap )
Tiếp theo là về bộ truyện ạ, Mèo đã cố gắng tăng độ dài mà mãi không có thời gian vì học nhiều quá. Về cái này thì xin lỗi thực sự ạ. Nhưng au sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện sớm nhất, sẽ không kéo dài suốt một năm tới là sẽ xong, để au tập trung thi tuyển sinh.
Còn nữa, au chỉ mới la học sinh (như trên đã nói), tuổi nhỏ và văn còn chưa mượt, chưa chau truốt nhiều và cũng chưa hay, chưa kịch tính, nói chung là từa lưa thứ “chưa”, nhưng mọi người đã đặt kỳ vọng rất nhiều vào au làm au rất vui. Sẽ cố gắng cải thiện, nếu như có cái gì làm mọi người thất vọng thì au cũng gửi lời xin lỗi…
Còn việc về bé Rin, ừ, bé được sủng quá nên đăm ra vô dụng. Bé đã có ích rồi đấy chứ. Au hy vọng mọi người nhìn theo hướng khác về bé, bé không yếu đuối nhé. Ở cái tuổi của bé là chúng ta vẫn còn ăn chơi, đi học tối ngày đấy. Bé lớn trước tuổi do hoàn cảnh ở chương 1 ạ, nhưng đến khi có một người che chở bé thì cái yếu đuối trong bé mới dược bộc lộ ra. Câu chuyện chỉ phản ánh lên nỗi yếu đuối của Rin, cả cái hạnh phúc khi được yêu chiều, nhõng nhẽo và được người khác yêu thương trong mấy năm chưa từng có.
Cảm ơn đã đọc mấy dòng lảm nhảm này!
Thân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.