Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 57~
Chương 56 :
– “Mau đứng lên, lề mề cái gì?”
Hắn quát lớn, vùng vằng hất vai Rin kéo đi, tay kia đựng một cái túi to đựng đầy đồ, còn có một cái túi to khác, nhưng trống rỗng…
Rin nghiến răng, bắt mình không phải hét lên khi Fuzuo chạm vào một trong những vết thương của mình…
Nó càng dùng mạnh tay, chà xát dây thừng đang trói tay mình lại. Thầm nghĩ kéo dài thời gian, để bản thân có thể tự tìm cách trốn thoát…
Hơn thế nữa, Fuzuo bắt đầu phát điên rồi, có lẽ lừa hắn cũng không quá khó khăn đi?
– Tôi không hiểu ông muốn làm gì!
Rin chợt đứng lại, nói lớn. Nó phát hiện giọng mình cũng đang run rẩy. Hít một hơi thật sâu che đi sự căng thẳng, nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt…
– Tao không có nghĩa vụ phải nói với mày, cô bé! Con ngu, giờ mày đang cố câu thời gian đấy à?
Hắn dọa nạt, tát vào mặt Rin một cái khiến nó đau run người, máu từ khóe miệng chảy xuống róc rách, nhỏ từng giọt trên nền đất…
Cái đau thấu xương cùng nỗi tức giận dường như khiến nó kiên cường hơn. Nó trợn đôi mắt xanh nhìn Fuzuo, cố lờ đi cái răng cửa bắt đầu lung lay…
– Tôi sắp chết rồi!
– Tao thông minh hơn mày, tao đương nhiên biết điều đó!
Rin nhìn ra được sự khó chịu và mất kiên nhẫn của gã đàn ông điên…
– Thế thì kế hoạch dốt nát của ông là gì? Tôi mong được nghe trước khi về với Chúa, và nói với Người là tôi đã bị một gã điên giết như thế nào!
Rin vừa tán dương vừa chửi bản thân mình. Có lẽ là ở bên cạnh Len suốt ngày đã rèn luyện cho nó sự gan lì, hoặc… cứng đầu. Nhưng lại tự nguyền rủa bản thân, sau khi nói xong câu đó, Rin tự hỏi bản thân có phải mong muốn được chết sớm hơn hay không…
Như dự đoán, Fuzuo lại tán nó thêm một cái…
Và một thứ khác dự đoán, FUCK!! Cái răng cửa đã rụng ra và vị tanh tràn trong cổ họng… (thật muốn chửi câu nhẹ hơn nhưng viết xong thì vừa ức vừa mắc cười)…
Rin nhổ cái răng và máu trong miệng mình ra. Nó nhìn cái răng trỏng trơ trong nền đất cùng tơ máu, khẽ an ủi. Coi như đi nha sĩ miễn phí cũng được…
– Hahaha, con ngu! Có vậy mà cũng không hiểu? Kế hoạch A và B, cũng không hiểu hay sao?
Rin thực sự không hiểu Fuzuo đang nói cái gì hết…
Nhưng nó nghĩ dù với kế hoạch nào, Fuzuo cũng không thể trốn thoát được. Bôn ba bao nhiêu năm trời, cái chết chỉ thiếu một khắc, chả lẽ hắn không hiểu?…
Như nhìn được suy nghĩ của Rin, Fuzuo khẽ trợn mắt lên, cười càng thêm quỷ dị…
– Cái tao muốn, không phải là trốn thoát…
Rin chợt ớn người. Ngay tức khắc, Fuzuo vùng mạnh vai Rin, thô bạo kéo nó đi, không để cho nó có cơ hội kéo dài thời gian được nữa…
… Pực…
Dây thừng của Rin ngay lúc này chợt đứt ra. Nó hưng phấn. Chưa kịp vùng tay ra, nó đã đưa chân đạp vào khuỷu chân của Fuzuo một cái, sau đó cầm cục đá ném mạnh về đầu hắn ta…
Đợi ngay lúc Fuzuo xoa cái đầu ê ẩm của mình, Rin đã nhanh chóng cắn vào tay hắn. Nhưng Fuzuo chỉ giật mình nới lỏng ra một chút, sau đó lại siết chặt lại, vùng tay kia lên đấm mạnh vào bụng của Rin…
– Khốn khiếp, đùa với ông mày à?
…Ọc…
Rin trợn mắt, ọc ra một ngụm máu. Mắt nó mờ dần, cứ thế mà ngất đi…
…
Fuzuo nghiến răng, mau chóng vác Rin lên vai. Thôi kệ, cứ như vậy đỡ phiền phức và ồn ào…
Nhưng chưa bước được thêm bước nào, hơn mười mấy chiếc BMW đen lao vùn vùn đến, chạy xoa vòng Fuzuo khiến hắn khẽ hoảng loạn. Bụi cứ thế bay mịt mù, che lấp cả tầm mắt người xem…
– Mẹ kiếp!!
Hắn chửi lớn, giờ thì quá thú vị rồi. Kế hoạch chỉ vì con nhỏ này mà hỏng hết…
Mười mấy chiếc xe đậu lại, bao quanh hắn trong một vòng tròn rộng…
Len từ trên một chiếc BMW bước xuống, tao nhã như một vị vua. Nhìn thấy Fuzuo tơi tả đến bùn đất, cười lạnh…
– Fuzuo, không ngờ ông còn có ngày này. Nhớ chứ? Ngày đó chính ông đã giết Miki, đã ép cô ấy vào con đường cùng. Tôi bây giờ đã trả lại hết cho ông, nhưng… – đôi mắt Len khẽ lóe lên sắt bén, nhưng cũng nồng đậm ưu thương – nhưng với tất cả, vẫn chưa đủ!
– Hahahaha!! Len, mày chính là thằng điên, mày điên rồi. Hóa ra, hóa ra mày muốn hợp tác làm ăn là như thế này. Chỉ vì muốn trả thù cho một đứa con gái hay sao? Quá mức nực cười!!
Hắn cười lớn, sau đó lại điên cuồng gào lên. Kế hoạch gì chứ? Hù dọa gì chứ? Tình nhân gì chứ? Hắn không điên, hắn không điên, nhưnh hắn muốn Len phải chết. Thằng oắt con đã cướp đi tất cả, hắn muốn cậu phải chết!!!
Len từ đến cuối, đôi mắt vẫn dõi theo người con gái đang nằm trên vai hắn. Từng vết máu, từng vết thương như bóp nghẹn tim cậu…
Hai cổ tay sưng đỏ, thái dương róc rách máu chảy, hai bờ má như nứt da, khóe miệng vẫn nhỏ máu. Cả chiếc vazy trắng cũng túa đỏ ghê rợn. Vậy dưới lớp áo kia, còn có bao nhiêu vết thương nữa?
Con mèo bướng bỉnh lại nhõng nhẽo đó, kiên cường đến như thế nào? Con mèo cứng đầu ngu ngốc đó, được cậu cưng chiều thế nào? Yêu thương thế nào?…
Vậy mà giờ, thứ mà cậu luôn nâng niu lại nằm trong vòng tay kẻ khác, cả người chồng chồng chất chất vết thương…
Trong phút chốc, không ai thấy được trong đôi maét xanh vốn hờ hững kia lại lộ ra sát ý mãnh liệt…
Fuzuo, tôi muốn ông phải trả lại gắp trăm ngàn lần!!
…