[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 59~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 59~

Chương 58 :
Len ngước mắt, hai tay bị trói chặt bởi dây thừng, dù vậy nhưng không hề làm giảm đi tý nào vẻ anh tuấn mị hoặc của Len. Cậu chỉ khẽ nâng mí mắt, nhàn nhạt nhìn về phía Gumiya, giọng nói không cảm xúc…
– Vậy thì sao? – dù lời nói là vậy, nhưng trong ánh mắt kia vẫn là vẻ lười biếng thường thấy…
– Chết tới nơi mà còn không biết sợ!
Fuzuo khinh bỉ phỉ nhổ, nòng súng chĩa thẳng vào đầu Len. Chân đá cái áo bom đã được lấy từ trong bao lớn trước đó…
– Mau mặc vào! Tao có rất nhiều đồ chơi cho mày, nhưng tao nghĩ thứ này cũng đủ rồi!
Len bình tĩnh, dùng chân nhấc cái áo bom ra khỏi mặt đất, bình tĩnh đá lên một vòng cung đẹp mắt ở không trung, qua đầu, sau đó hai tay sau bắt được, dùng một lực nhỏ ném lên, để cho áo bom khoác lên người…
Fuzuo điên cuồng cười ha hả, hắn chĩa súng xung quanh, gào lên…

– Tụi bây, tất cả mau biến hết nếu muốn giữ lại mạng!!
Phải rồi, hắn chỉ muốn mạng của Len thôi. Hắn muốn giết cậu, thằng oắt con đã hại hắn mất đi tất cả…
– Ngày đó tôi giữ lại mạng cho ông, là vì ông là cậu của Miki!
Len nhàn nhạt mở miệng, nói một câu chả ăn nhập với hoàn cảnh. Đôi mắt xanh lười biếng lại đạp về người con gái ở dưới mặt đất đang nằm thoi thóp…
Fuzuo dường như không nghe lọt được chữ nào về câu nói của Len, hắn cười gầm lên chĩa súng lung tung, thậm chí bắn lung tung mấy phát vào đoàn người…
Bất chợt, ánh mắt Len khẽ lóe, cậu vung chân giữa không khí, từ mặt đất một vòng cát lên đến không trung, mũi chân nâng một cái, thanh súng đang nằm trong tay Fuzuo đảo một vòng đẹp -mắt, văng về phía xa. Len quát lên…
-“Mau bắt lấy hắn!”
Lời vừa dứt, mười mấy người đã chạy đến như tên bắn, đạp một phát, Fuzuo ngã xuống đất. Gương mặt vốn thảm hại hiện tại lại càng méo mó vì đau đớn…
Rinto nhanh chóng chạy đến đầu tiên, lập tức ghì sát mặt Fuzuo xuống cát, tay như gong thép kiềm chặt hai tay của Fuzuo ở phía sau lưng…
Hắn quẫy đạp, gào thét đầy phẫn hận…
-“Mày lừa tao!! Mày lừa tao!! Thằng khốn!! Mày lại dám lừa tao!!”
-“Mày chưa nghe câu này sao? Tin lời mafia chi bằng tin trên đời này có quỷ!!” – Ted cười khúc khích – “Huống chi rõ rang Len chưa từng mở miệng hứa với mày cái gì hết!”
Dứt lời, bàn chân Ted liền đạp vào mặt Fuzuo, rất không có lương tâm mà nghiền nghiền thêm vài cái, bồi thêm một câu…
-“Ai da, hồi này xuống xe không cẩn thận đạp phải phân chó, mong là nó sạch rồi!”

Kaito kế bên nghe vậy liền cười khúc khích. Fuzuo thét lên…
-“Đồ súc sinh, mày dám đạp vào mặt tao? Mày dám đạp vào mặt tao?”
-“Ôi dào, đừng mở miệng chứ, nhỡ có thứ gì đó “không sạch sẽ” rơi vào miệng ông!” – Ted nói xong, lại vỗ tay như vừa nhận ra – “Xin lỗi nhé, tôi quên là trước giờ miệng ông cũng có bao giờ sạch sẽ đâu? Chắc bẩn thêm chút nữa cũng không sao!”
Len đứng một bên, còn chưa để thủ hạ cởi trói giúp đã nhanh chóng kéo một cái, dây thừng lập tức lỏng ra, rớt xuống mặt đất, cũng nhanh chóng cởi áo bom ra, nhẹ nhàng quăng sang một phía, bước về phía Rin, khẽ nâng đầu nó lên, ôm vào lồng ngực. Tâm, vài phút trước còn nghẹn đau đến khó chịu, giờ đã thả lỏng biết bao nhiêu, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai của người còn đang say giấc…
-“Vất vả rồi!”

Ngay lúc đó, dường như không có ai phát hiện ra đôi mắt Fuzuo đỏ ngầu, hắn cười khẩy, bàn tay bị Rinto kiềm chặt khẽ khéo lóe uốn lại một cách mềm dẻo, nhanh nhẹn nắm trúng nguyệt đạo của Rinto ngay lòng bàn tay, nhấn một cái, lập tức Rinto buông ra, hắn nhanh chóng lôi trong túi quần thứ đã chuẩn bị trước đó, nhấn một cái, cười ha hả…
-“Tụi bây sắp chết rồi, chưa tới ba mươi giây nữa, cả tao và mày, tất cả đều sẽ đi xuống địa ngục!!”
Kaito nhíu mày, như nhận ra gì đó, lập tức lao về phía Fuzuo, bóp gần như nát vụn cỗ tay hắn, khiến hắn xòe lòng bàn tay hắn, nhịn không được chửi thề một tiếng…
-“Sh*t!! Thiết bị kích nổ trong vòng bán kính 19m, chỉ còn có 25 giây!”

Đứng lên, còn không quên đá vào mặt của Fuzuo một cái, gầm lên với tất cả mọi người xung quanh…
-“Tất cả, mau rút lui!”
Nhanh chóng, mọi người đứng dậy chuẩn bị rút lui. Len một tay ôm Rin trong lồng ngực, vuốt ve vết máu trên vai Rin, kể cả áo Len cũng thấm ướt một mảng đỏ cũng không khiến Len quan tâm. Cậu cầm áo bom lên, quăng về phía xa nhất có thể, sau đó lại ung dung bước về phía xe…
Nào ngờ, ống quần cậu bị níu lại, cậu nhíu mày, nhìn xuống…
-“Mày không thể đi, mày phải ở đây, mày phải xuống địa ngục cùng với tao!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.