[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 56~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 56~


Chương 55 :
Đến khi Rin tỉnh táo lại, đó đã là lúc bên tai vang lên tiếng ù ù xé gió, xung quanh chỉ toàn là một màn đêm bao trùm. Tiếng gió mạnh mà quen thuộc, nó không khỏi hoảng hồn…
Đến sân bay rồi sao? Nhanh đến vậy?
Nó nhăn mi. Cái đầu nhỏ bé vẫn đang cố gắng phân tích ý nghĩa của toàn bộ câu nói của Fuzuo…
Hắn nói vậy là sao?
Hắn rõ rang đã… giết người. Hắn giết một người có mái tóc vàng giống nó, hắn còn muốn mang theo nó, nó rốt cuộc có tác dụng gì sao? Còn đống vũ khí ở dưới hầm ghế nữa…
Nghe có vẻ giống một cuộc đào tẩu, nhưng mặt khác lại không giống như vậy, có quá nhiều điều lạ lẫm… Tẩu thoát sao? Chỉ với một mình hắn? Hắn không nghĩ rằng Len có bao nhiêu là ám vệ, bao nhiêu thủ hạ hay sao? Cơ hội tẩu thoát chỉ với 1%…
Vậy nếu hắn muốn Rin làm con tin, vậy thì lấy đầu người giả trang làm gì?
Nó không hiểu…
Rin cắn môi nhăn nhó. Hoặc giả sử là do nó nghĩ quá nhiều, có thể rằng nó không phức tạp như vậy, chỉ là do nó làm quá nên thôi…
Ừ…

Rin tự trấn tĩnh bản thân. Không sao, dù nó biết đáng lẽ mình đã chết cách đây rất lâu rồi. Nếu không nhờ Len, nó còn có thể sống đến bây giờ sao? Len không cứu nó thì sao? Sớm cũng chết, muộn cũng chết. Chi bằng bây giờ nó…
Hốc mắt nó khẽ cay…
Hình ảnh Len gần như ngay cửa tử hiện ra, lao vùn vụt qua đầu nó. Cậu tức giận, cậu cười mỉa, cậu phong lưu, cậu lạnh nhạt, cậu quyến rũ… Cậu hôn nó, cậu ôm nó, cậu đút nó ăn, cậu cưng chiều nó biết bao nhiêu…
Rin chợt nhận ra, ừ, cậu làm tổn thương nó biết bao nhiêu lần. Nhưng hành động lại vô cùng cưng chiều nó, ôn nhu nó. Mặc dù cậu còn hay bắt nạt nó, còn hay dọa nó sợ. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn lắm, nó chợt thấy như ngôi biệt thự lạnh lẽo của cậu hiện ra trước mắt…
Ít nhất, nó đã có một gia đình…
Ít nhất, nó đã có sự ấm áp mà trước đây, chưa ai từng cho nó…
Nó chỉ hối tiếc, ước chi nó bây giờ còn được nhìn lại cái bản mặt lạnh băng đáng ghét của cậu…
Nó mới gặp cậu một khoảng thời gian ngắn thôi mà. Ừ, nhưng nó vẫn còn muốn được cậu cưng chiều. Cưng chiều theo cái cách bá đạo mà âm thầm mà cậu luôn làm…
Ừ, chỉ cần thế…

.
.
.

– Len, cậu còn 5 phút!!
Ted lại hét lên qua bộ đàm. Mí mắt Len khẽ run rẩy, cậu khẽ mở mắt ra, nhàn nhạt nói…
– Phiền phức quá!
Ừ, trước đây cậu đã làm bao nhiêu phi vụ kinh khủng, cậu gạt phăng pháp luật, cậu giết cớm, cậu buôn gái điếm, buôn vũ khí trái phép. Cậu từng giết trùm xã hội đen ở khu vực Đông Nam Á, tay cậu sẵn sang đổ máu để lấy đi quyền lực của thế giới ngầm toàn cầu…
Vậy bây giờ, cậu đang khó chịu cái gì? Cậu tức ngực cái gì? Cậu tức giận… cái gì?
Bây giờ chỉ là giết một trùm xã hội đen đã rớt thời thôi, không phải sao? Vậy cậu sợ cái gì…

“Có thể con mèo đó đang khóc”…
Cậu nghĩ thầm, mong là nó đừng quá hoảng sợ, dù sao nó chỉ là một cô nhóc 15 tuổi lần đầu gặp chuyện này. Nhưng nếu nó quá ồn ào, tương tự như cái tên tóc đỏ đang hét lên với cậu, thì cậu sẽ giết hắn… Cậu mong Fuzuo đó không làm điều tương tự…
Cậu lại nhìn ra ngoài, cố gắng không để ý. Nhưng ánh mắt đã phản bội cậu, cứ liên tục liếc nhìn cái đồng hồ trên tay…
Nhăn mi, cảm giác khó chịu bỗng dâng lên, lại theo thói quen ôm người trong lồng ngực. Nhưng lại ôm lấy một vùng không khí. Cậu mới nhận ra, cái con mèo hay cục cựa đó đã chẳng còn nằm trong lồng ngực của cậu nữa…
Lồng ngực hô hấp khẽ cứng lại. Nó không thể bị thương được, cậu biết rằng nó rất mạnh mẽ mà…
Ừ, chỉ cần nó chịu đợi cậu thôi…
Đợi cậu đến cứu nó…
-“Len….
……………………………………………………….
Cậu hết thời gian rồi!”…

.
.
.

-“Mau bước xuống!”
Hình ảnh Fuzuo lịch thiệp vài phút trước dường như đã bị đá phăng đi đâu hết. Fuzuo bước xuống, điên cuồng gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, mau chóng lôi vai Rin ra, quật ngã trên đất đá…
Nó cắn rang “a” một tiếng, hai cùi chỏ bị chà xuống mặt đường khiến nó lát một mảnh da, sưng tấy, máu lại chảy róc rách…
Nó nhăn nhó, có lẽ hôm nay nó chảy máu hơi bị nhiều thật…
Không thèm liếc nhìn Rin đến một cái, Fuzuo thò đầu vào trong xe, mắt không chớp tim không đập nắm lấy tóc của cái đầu phụ nữ trong xe, quăng đến chỗ Rin, máu đã bị khô bớt, nhưng vẫn bị kéo thành một đường dài…
Kế tiếp, hắn lôi cái thùng vũ khí ra…
Rin không kêu Rin khẽ ngồi dật, đồng thời tóm lấy một mảnh đá nhọn bên đường, bắt đầu mài dây. Nó đã khá có kinh nghiệm với chuyện này, đáng lẽ Fuzuo nên lấy dây xích trói nó lại, ít ra thì giống như tên Akai…
-“Mau đi!”
Fuzuo dường như trong cơn điên cuồng, nhưng với bản tính xã hội đen bấy nhiêu năm của hắn, vẫn cảm thấy được Rin có gì đó không bình thường. Chí ít là không phải ánh mắt ngây thơ sợ hãi như hắn thấy mấy ngày trước…
Hay có lẽ là… hắn quá đa nghi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.