[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 55~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 55~

Chương 54 :
Phát hiện nhanh như vậy sao?
Rin thầm nguyền rủa, nó vẫn mong là có thể giả vờ lâu hơn một tý nữa…
Không cần giả vờ, cái đầu nó nhức đến muốn nổ tung, nó nghĩ là mình sắp ngất thêm một lần nữa…
– Ông bắt tôi làm gì?
Fuzuo nghe xong, liền cười ha hả. Ánh mắt nhuốm đầy sự điên lọan và căm thù…
– Cô bé, câu hỏi thật quá ngây thơ!! Tao sắp chết rồi, có trốn cũng trốn không được. Tao đã mất tất cả rồi!!!
Rin thấy được bàn tay hắn run rẩy, siết chặt vô lăng đến nổi gân…
– … Tao biết thằng nhãi đó đang đuổi theo tao. Sh*t!! Quá khốn nạn. Nó thì có thứ gì tốt hơn tao? Thằng nhãi đó có thứ gì tốt hơn tao, mà Thượng Đế lúc nào cũng ưu ái nó?
Rin im lặng không nói. Trước mắt nó, không phải là một lão đại hắc bang tiếng tăm lừng lẫy nữa, mà là một kẻ điên…

Rin mặc cho Fuzuo tự mình điên cuồng gào thét, đầy phẫn nộ, đến kim chỉ vận tốc cũng nhảy lên 80km/h rồi. Nó khẽ cựa quậy tay, vẫn như cũ, dây thừng không hề nới lỏng ra một chút nào…
Len sẽ tới cứu nó không?
Suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu nó khiến nó hoang mang. Len sẽ tới cứu nó sao? Một cảm giác khiến tim nó khẽ nhói…
Len thực sự sẽ tới cứu nó ư? Nực cười, nó có là gì đối với cậu đâu?
Ừ, không là gì cả…
Hốc mắt Rin khẽ cay. Len không tới cứu nó, vậy thì nó phải tự cứu bản thân mình… Khẽ cắn môi, nó tự hạ quyết tâm như vậy…
– Mày thấy cái đó rồi phải không?
Fuzuo khẽ đổi giọng khiến nó khẽ giật mình, nhìn lên. Rin biết “cái đó” mà Fuzuo đang nói là gì… Fuzuo nhìn gương mặt của Rin qua gương, tái xanh nhợt nhạt, máu tóc tách nhiễu xuống thấm đuộm cả một bên vai áo…
– Hahaha, tao nghĩ một tình nhân của Len, đáng lẽ phải thông minh hơn!! Mày không thấy “cái đó”… giống cái gì sao?
Rin chợt tò mò, nhưng nó biết mình cả 100% không thể nhìn xuống dưới gầm ghế thêm một lần nào nữa…
Nhìn ra sắc mặt của Rin, hắn gằn giọng…
– Mày không nhìn ra? Haha, mày không nhìn ra sao? Cô ta có gương mặt rất giống mày! Thế nào, thú vị không? Tao muốn dành tặng một món quà bé nhỏ cho thằng nhãi đó trước khi xuống hoàng tuyền!! Hoặc nếu tao may mắn hơn, tao có thể trốn thoát, vậy thì mày sẽ có thể là con tin của tao!!
Rin thầm khâm phục Fuzuo, tính toán hai con đường và không tự tạch đường sống của bản thân mình. Nhưng Rin biết, Fuzuo tính toán sai một điểm…
Đó là, Len có thể sẽ không cứu nó. Có thể giờ đây, Len đang nằm nhàn nhã ở biệt thự sắp sụp đổ của Fuzuo, vui đùa với một hai bông hoa nào đó…
Phải!!
Rin âm thầm cắn chặt răng, nó nhắm mắt lại, áp chế cái cảm xúc đau đớn và khó chịu xuống thật sâu, thật sâu…
– Ông bị ngu à? – nó buông lời chế nhạo, cố mò lấy thứ gì đó sau lưng để cắt dây trói. Kinh nghiệm với những việc này nó đã có thừa khi còn là một “món hàng” dưới sự áp đặt của lũ khốn Akai – Len không phải chỉ có một tình nhân là tôi, ông nghĩ tôi có điểm gì để Len đáng cứu sao?

Phải, Fuzuo nói rằng nó là tình nhân, nhưng trên thực tế – nó chẳng là gì cả. Một tình nhân nhỏ bé cũng không phải…
Len lạnh nhạt, Len lãnh đạm. Một lão đại nắm cả vùng hắc bang đang trải rộng khắp Châu Á và dần lấn sang cả Châu Âu, một con người quá đỗi hoàn mĩ. Sẽ đặt cược tính mạng vì một đứa con gái vô dụng như nó sao?
Không, tất nhiên là không. Rin biết, những người như Len đặt trước mắt họ luôn là tiền, là danh vọng, gia đình và phụ nữ chỉ là thứ đặt kèm phía sau. Còn Rin, nó thậm chí không là gì cả…
Suy nghĩ ấy khiến nó đau đớn…

– Lenny, cậu còn hai mươi phút!
Ted lại một lần thông qua bộ đàm nhắc nhở cậu. Cậu chả nói, chả làm gì cả, kể cả một tiếng “ừ” đơn giản cũng không…
Len đang chìm trong một thế giới, do chính bản thân cậu tạo ra…
Trong đầu cậu, những ký ức cứ như những thước phim quay chậm từ từ diễn ra…
Cậu nhìn thấy một cô gái ngây ngô với mái tóc hồng, nhìn cậu cười, đôi mắt màu đá rubi khép lại thành vòng khuyết, tung tăng trên những đồng hoa nhìn cậu…
Cô gái ấy nhéo miệng cậu, bảo cậu cười nhiều lên. Cô ấy lại che mắt cậu, bảo rằng dường như cậu đang nhìn cô ấy quá nhiều…
Trong khi mỗi ngày người ta đưa cậu phi vụ hay vũ khí. Cô gái ấy lại mỗi ngày đưa cho cậu một đóa hoa…
Cô ấy không biết cậu bị dị ứng hoa lan đỏ, không biết rằng cậu không thích sữa tươi. Nhưng khi biết rồi, cô ấy lại khóc bù lu bù loa, lớn tiếng kêu lớn xin lỗi…

Ừ, ký ức đẹp thoáng qua, nhưng chỉ trong chốc lát…
Cậu nhìn thấy cô gái ấy ngã xuống, đôi mắt trừng lớn nhìn cậu. Máu thấm đỏ chiếc vày cô ấy, tóc hòa với máu đến nỗi khó nhìn ra. Mà trên tay cậu, lại đang run rẩy cầm họng súng đen ngòm, hướng về phía cô ấy…
Cậu run rẩy nhắm mắt lại…
Cậu lại nghe thấy mùi vani thơm ngát, mùi cam thanh mát nhàn nhạt…
Cậu nhìn thấy Rin, mỉm cười nhìn cậu. Nó không giống cô gái lúc nãy, đưa cho cậu những bông lan đỏ. Nó chỉ nhẹ nhàng đến bên cậu, cầm cây súng kia và vứt nó đi…
Cậu thấy hình bóng nó mờ nhạt dần trước khung cảnh đầy máu kia. Nhưng nó không trừng cậu đầy căm hận giống cô gái lúc nãy…
Nước mắt nó tuôn rơi, sự sợ hãi tràn ngập trong đôi mắt, Len thấy nó gắng gượng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với cậu…
– Len, đừng bỏ rơi tôi!!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.