Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 50~
Chương 49 :
Sau khi mọi người quay về biệt thự Thượng Cổ của Kazuo, được hắn ngả lưng cung kính mời lại thêm hai ngày nữa…
Có trời biết được, hắn đã tức điên đến cỡ nào khi cuộc đọ sức trên đường cao tốc không làm hại được Len dù đến cả một cọng tóc. Kazuo tức run người, bắt gà không được còn mất nắm gạo…
Con sói không cắn người liền coi nó là mèo bệnh à?
Hắn không cam tâm…
Kazuo đi phía sau lưng Len hai bước đến phòng khách, răng không thể ngừng nghiến trèo trẹo. Phút chốc, đôi mắt sáng quắc như chim ưng của hắn khẽ lóe lên ánh sáng thâm độc, mịt mờ khẽ nhìn về phía Rin đang đứng sát bên Len…
Trong hành lang với ánh đèn hiu hắt, không ai thấy trên bờ môi kia khẽ nhếch lên thành một vòng cung quỷ dị…
…
.
.
.
…
Sau khi dùng xong bữa tối, Rin lấy cớ đi toilet chuồn khỏi ánh mắt của Len. Nó khẽ thở dài, không biết có phải ảo giác hay không mà nó cứ cảm giác Yuki cứ nhìn nó chằm chằm mãi…
Rin tự vặn vòi nước, nước ào ào đổ ra như mưa. Tự vỗ nước vào mặt mình vài cái. Rin ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt yếu ớt nhỏ nhắn trong gương…
Nó vẫn không ngờ có một ngày sự việc sẽ rẽ sang một chiều hướng khác như thế này…
Lúc còn nhỏ, đến cái tuổi mà nó nhận thức được chính lại là cái khoảng thời gian mà nó vật vã để sinh tồn. Từng roi lại từng roi quất vào người, từng bạt tai hung hăng hay những vết bỏng đau thấu xương. Những thời gian hạnh phúc trước kia là hoàn toàn lu mờ, hoàn toàn không tồn tại…
Chỉ có một vết cắt ở sau gáy như một vết sẹo nhắc nhở Rin, ba mẹ nó có tồn tại..
Tuy sau đó số vết sẹo trên thân người nó đã tăng lên một cách đáng kể. Nhưng theo chiều hướng nào đó, vết sẹo sau gáy vẫn như tách biệt và như một dấu ấn không thể xóa mờ…
Rin không kiềm được, nó đưa tay rời đến gáy và xoa xoa, vết xẹo lõm xuống làm tay nó rợn rợn…
Chợt suy nghĩ, một bóng đen xuất hiện sau lưng nó, hình ảnh phản chiếu trong gương cho nó thấy một người đàn ông hơi gầy gò, suy nhược. Nhưng trên gương mặt lại xuất hiện một vết sẹo dài, rõ và sâu từ thái dương kéo thẳng xuống đến khóe miệng…
Rin không kiềm được suýt hét toáng lên, nhưng phần lớn là vì nó hết hồn…
– Xin tiểu thư đừng sợ!! – người đàn ông sắc mặt không chút dao động liền lùi lại hai bước – Tôi là thủ hạ của ngài Fuzuo, ngài ấy bảo ngài ấy có chuyện quan trọng cần bàn luận với tiểu thư !
Rin nhíu mày vẻ không tin, cẩn thận lùi lại một bước…
– Tiểu thư đừng lo lắng, đó là chuyện rất quan trọng về ngài Kagamine !
Trong đôi mắt Rin xuất hiện vẻ dao động…
– Ngài ấy nhờ tôi chuyển lời với tiểu thư, đêm nay ngài ấy sẽ chờ cô sau thư phòng của hoa viên phía Tây. Tiểu thư tuyệt đối đừng cho ngài Kagamine biết. Chuyện này vô cùng thận trọng với ngài ấy !.
Rin cắn nhẹ môi, chưa kịp nói lời nào thì người đàn ông đó biến mất như chưa từng xuất hiện…
…
.
.
.
…
– Rinny, sao em lại ở đây ?
Rin vừa vặn đóng cửa lại, ngước đầu lên thì bắt gặp một mái đầu đỏ quen thuộc. Nó nghiêng đầu nhìn Ted, giọng thong thả…
– Vâng, có chuyện gì hay sao ?
Ted nhìn Rin, cười khúc khích, xoa xoa mái đầu nhỏ…
– Lenny đang kiếm em đấy, đoán chừng là đã lục cả biệt thự Thượng Cổ lên để tìm em rồi!! – nói xong lại cười khúc khích. Dường như đang vẽ lại biểu tình nhăn nhó hiếm thấy của Len trong đầu…
Rin nhớ lại câu nói của người đàn ông lúc nãy, cắn môi, rốt cục cũng phân vân có nên nói với Len hay là không…
Nó từng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như chế giễu của Kazuo, nhìn chằm chằm vào nó như một con mồi, một thú vui, thậm chí nhìn nó như là một trò hề trong rạp xiếc…
Nhưng dù sao thì… ực… Len mới quả thực là đệ nhất đáng sợ nha…
Rin cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ. Cũng không hề phát hiện ánh mắt Ted nheo lại đầy nghi ngờ, ánh mắt bắn lại vào phía bên trong cửa nhà vệ sinh mà Rin vừa bước ra…
….
– Em vừa mới đi đâu ?
Rin vừa mới mở cửa, lập tức giọng nói tràn ngập hàn khí cùng khí lạnh ùa ra ngoài khiến sóng lưng nó lạnh toát. Trong bóng tối, nó cảm nhận được cặp mắt xanh hun hút kia sẵn sàng xuyên thủng qua nó bất kì lúc nào. Rin hít một ngụm khí, chân cũng không kiềm được run rẩy…
Nó nhấc chân lên một cái, dùng tốc độ chậm nhất để tiến về phía cậu…
Ánh trăng soi rõ qua khung cửa kính, hắt lên bóng dáng vương tử đang nằm trên giường, rèm buông nhẹ đầy mị hoặc thơ mộng. Len nằm đó khẽ chống cằm, trên tay lắc lư ly rượu vang đỏ Wisky từ những năm 70, đôi mắt vô hồn sắc bén nhìn đến con mèo nhỏ đang rụt rè bước đến…
Rin cũng thắc mắc, tại sao cứ đứng trước mặt Len là uy nghiêm, dũng cảm của nó lại mất hết ? Nó cũng rất tò mò…
– Đi đâu ?
– Tôi tưởng là tôi đã nói với anh…
– Đi đâu ? – Len khẽ gằn giọng, Rin lập tức rúm người – Tôi… tôi ở trong nhà vệ sinh !
Len nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt ngũ quan thanh tuấn mà yêu nghiệt, nhưng đôi môi hơi mím lại hoàn toàn chứng tỏ hiện tại cậu rất không hài lòng…
– Lâu quá !
Len nhàn nhạt buông một câu, lập tức vươn tay ra kéo Rin vào trong lồng ngực. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cả cơ thể Len mới từ từ thả lỏng…
Rin thở phào, cảm ơn vì mình đã qua một kiếp…
Dường như đã quen có với hơi ấm của Len, bây giờ Rin lại có cảm giác nó hơi buồn ngủ. Đôi mắt nó mắt đầu nhắm lại, ngáp nhẹ một cái…
“Ngài ấy nhờ tôi chuyển lời với tiểu thư, đêm nay ngài ấy sẽ chờ cô sau thư phòng của hoa viên phía Tây. Tiểu thư tuyệt đối đừng cho ngài Kagamine biết. Chuyện này vô cùng thận trọng với ngài ấy !”
Rin chợt bừng tỉnh. Phải rồi, lời hẹn của ông ta… Nó khẽ ngẩng đầu, nhưng bắt gặp đôi mắt của Len vẫn sáng quắc trong bóng tối…
– Ngủ đi ! – giọng Len mềm mại, cũng không tự nhận ra sự cưng chiều trong giọng nói mình nhiều đến mức nào…
– Sao anh không ngủ?
– Hiện tại thì không !
Rin cũng không hỏi gì thêm nữa, miễn cưỡng nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được. Giọng của người đàn ông cứ mãi quanh quẫn trong đầu Rin, chuyện quan trọng là chuyện gì ? Nó có thể… ảnh hưởng đến tính mạng của Len không ?
Rin thực sự rủa thầm. Ông ta không biết việc lén đi không hề dễ dàng chút nào sao ? Ít ra cũng phải cho Rin thuốc ngủ hay thứ gì tương tự chứ ?
…
Nói Rin tò mò không biết có đúng hay không, nhưng việc Rin quan tâm tới “chuyện thận trọng” của Len là thật, bằng chứng là hiện ngay giờ phút này thay vì ngủ khò khò như mọi hôm, đầu óc nó lại hoàn toàn tỉnh táo chờ đến khi cậu ngủ…
Mà Rin vốn biết, căn bản là cậu không dễ dàng ngủ gì. Bằng chứng là cái vụ việc lần trước, Rin biết được thực chất sự tỉnh táo và mạnh mẽ khiến cậu cầm cự cả tháng liền thực sự rất đáng nể phục…
Mãi một lúc sau, bên tai Rin vang lên tiếng thở đều đều của Len…
Nó thầm nghĩ, chắc cậu đã ngủ rồi. Không biết có ngủ sâu hay không, chỉ biết là cậu đã ngủ rồi…
Để an toàn, nó nằm im đợi thêm một chút nữa…
Với một sự thực là nó không nhu nhược yếu đuối như vẻ bề ngoài. Nó đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ trước đây khiến nó tự rèn luyện cho bản thân một tính cách bất khuất. Nhưng lúc đó nó chỉ bị hành hạ về thể xác, nó đủ thông minh để mở lên từng cuộc trốn thoát ngầm cho những món hàng trước đây ở nhà máy hoang. Mặt khác khi sống với Len, nó bị hành hạ về mặt tinh thần, khiến nó trở nên thật nhu nhược và nhỏ bé trước cậu…
Dù nó có mạnh mẽ, có thông minh, nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, một “món hàng”… Nó không thể so sánh với Len được…
Cái cảm giác áo bức từ người Len có thể khiến rất nhiều người thua cuộc trước khi bắt đầu trận chiến. Mà nó, cũng không phải ngoại lệ. Nó nhìn ra được cậu có thể giết nó, chính xác hơn, làm cho nó biến mất như chưa từng tồn tại…
…
Rin nghe được cả tiếng tim đập trong lồng ngực, thậm chí tiếng đồng hồ dây cót lớn cũng có âm thanh kêu lên thật vang dội…
Rin khẽ mở đôi mắt, nhìn Len, hàng mi phủ dài che đi đôi mắt vốn âm trầm lạnh lẽo. Rin cựa mình, cố lui cơ thể mình ra…
Không khó khăn như nó nghĩ, nó chui ra khỏi vòng tay cậu và ổ chăn ấm thật dễ dàng. Ngồi dậy, nó lo lắng quay đầu nhìn cậu lần nữa, sau đó mới an tâm bước xuống giường…
Rin chậm rãi nhẹ nhàng bước đi hai bước, không hề phát giác đôi mắt vốn đang yên tĩnh nhắm nghiền lại đột nhiên mở ra, sáng hơn cả ánh trăng rọi vào khung cửa kính…
Chưa đến hai giây, Rin cảm giác như cổ tay nó bị kéo lại, thân người nhẹ bẫng, và cảm giác như bị ném từ trên cao xuống…
Dù phía dưới có giường nhưng nó cảm giác xương sườn của mình như muốn nứt ra. Rin không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhìn Len đang ở phía trên mình, giọng nói lạnh lẽo ép vào màng nhĩ, xuyên thủng màn đêm…
…
– Em muốn đi đâu ?
…