Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 49~
Chương 48 :
Con người không ai là hoàn hảo…
Quan trọng là trong tim bạn người hoàn hảo nhất là ai…
…
– Yuki~chan!!!
Rin nhìn đến Yuki đang đứng dựa lưng vào cánh cửa, mắt vô định đang nhìn về một nơi xa xăm qua khung cửa sổ. Nghe được một giọng nói hoàn toàn xa lạ gọi tên của mình, Yuki giật nãy nhìn lại…
– Rin~san!!
Yuki thốt lên bỡ ngỡ, thôi không xoa cánh tay bầm ứ vết tím nữa, nước mắt tuôn trào ngỡ ngàng chạy lại phía Rin. Cả hai người cùng ôm nhau, Yuki sớm đã mặt mũi tèm nhem nước mắt…
– Rin~san, em tưởng… em tưởng chị chết rồi!!
Rin cũng sớm rưng rưng nước mắt, nó vươn tay đỡ Yuki đứng lên, khẽ cúi người phủi đi bụi bẩn bám trên lớp vải cũ kĩ, giọng nhè nhẹ an ủi, phút chốc mang lên căng thẳng…
– Không sao đâu mà. Mà… mọi người đâu hết rồi???
Yuki cơ thể phút chốc căng cứng, hơi thở nghẹn lại. Khẽ cắn chặt cánh môi không nói. Vì sao ư? Vì Yuki biết “mọi người” mà Rin đang nói là ám chỉ gì??…
Bàn tay Rin đang nắm chặt lấy gấu váy của Yuki nhè nhẹ run lên…
– Yuki~chan à, mọi người đâu rồi? Mayu~chan đâu? Peko~kun, rồi còn cả Oliver~kun nữa… Mọi người…
Rin nhận ra rằng đến giọng nói nó cũng vô thức run rẩy, không kiềm nén lại được. Yuki nhả cánh môi đỏ ra, mày nhăn lại đau đớn, nước mắt lại chực tuôn rơi…
– Em xin lỗi, em xin lỗi!! Rin~san, em thực sự không biết!!
…
Lời nói tưởng chừng như lông hồng, nhẹ bẫng, lại như một cú đập giáng mạnh vào đầu Rin. Mắt nó trừng lớn, khụy xuống, cánh tay nhỏ buông lỏng, hạ xuống như một con rối bị đứt dây…
– Em… em…
– Rin~san, sau ngày chị trốn thoát. Bọn em đã trốn đi hết. Nhưng… nhưng mà…
“Nhưng mà tụi em lạc mất nhau”…
Yuki nhìn gương mặt của Rin ngay trước mặt, vẻ đau lòng tuyệt vọng, trong lòng lại áy náy không nguôi. Nửa câu sau Yuki không hề nói ra, nhưng vẫn biết rằng chắc chắn Rin hiểu…
Trong lúc Rin còn đang bần thần, một cánh tay mạnh mẽ đã mau chóng kéo nó đứng lên, ôm nó vào lòng và búng lên trán nó một cái, giọng trầm trầm không đổi…
– Em không biết lạnh hay sao? Còn ngồi ngoài đây?
– Anh… anh… Buông tôi xuống!!
Len không hề liếc nhìn đến Yuki đến một cái, toàn bộ tâm tư đều đặt trọn vào cô ngốc nào đó đang bối rối trước mặt. Môi mỏng nhàn nhạt khiêu gợi phun ra hai chữ…
– Không . Buông!
– Vậy… vậy… Vậy anh thả tôi xuống đất đi!
Rin lắp bắp nói, mặc dù cứ luôn mồm bảo cậu hãy bỏ nó xuống. Nhưng trong lòng lại như có giọt nước ấm tràn vào tim. Nhìn thấy cậu, Rin cảm thấy mọi chuyện sẽ không còn tối tăm như nó vốn có nữa…
Len chán chường nhìn Rin, bộ nó không hiểu cậu đang nói gì à? Không buông và không thả nó xuống cũng cùng một loại không phải hay sao?
Con mèo chậm tiêu này…
Đôi mắt Len không hề di chuyển khỏi gương mặt phụng phịu của của Rin, nhàn nhạt như nói như không với người đứng nói chuyện…
– Vào phòng nói chuyện, bên trong có lò sưởi!
Yuki khẽ ngẩng ra, một sự vui sướng đào lấp cả khoang ngực. Len nói cho Yuki nghe rằng có lò sưởi, nghĩa là sợ Yuki sẽ lạnh, không phải sao? Cười hạnh phúc, Yuki gật đầu, bẽn lẽn nhìn trộm Len…
– Vâng!!
Yuki nâng gót chân nhanh chóng bước vào trong căn phòng ấm áp cùng với Len và Rin. Nhưng đưa đến đôi mắt nhìn thấy Rin như bảo bối được Len cưng chiều nâng trong tay bảo vệ, Yuki không khỏi nảy sinh lên chút ghen tỵ…
Lại nhìn Len, nhỏ biết rằng người này đã đưa ra một số tiền trên trời chỉ để cứu nhỏ, một con nhỏ xấu xí và bẩn thỉu như nhỏ. Cái giây phút mà Lên đưa tay lên, miệng không ngần ngại đọc ra con số khổng lồ đó, Yuki tưởng chừng như òa khóc, hạnh phúc vỡ òa không kiềm nén, vì cậu như một vị thần, một vị hoàng tử được Thượng đế phái xuống để cứu mạng nhỏ…
Nhưng ngay giờ phút này, nàng công chúa được cậu nâng niu trong bàn tay không phải là nhỏ, khiến nhỏ có chút đau lòng, có chút ghen tỵ, cũng có chút… căm ghét?
– Uy, anh bỏ tôi xuống được rồi!!
Rin cắn môi nhíu mày, hai má hơi ửng đỏ. Rõ ràng là nó thấy được Yuki~chan đang nhìn chằm chằm vào cả hai nha, chẳng lẽ cậu không cảm nhận được, không biết cái gì gọi là xấu hổ hay sao?
“Xấu hổ? Xấu hổ là cái gì? Chị nói cho Rin biết, mặt của onii~chan đã dày đến độ level max luôn rồi. Uy, em không tin? Một ngày nào đó em chỉ cần lấy mặt của onii~chan mài xuống mặt đường hoặc tường biệt thự cũng được. Thứ gì mòn là em sẽ thấy ngay thôi!!”
Lời nói của Lenka lúc trước như văng vẳng bên tai. Mặc dù Rin lúc đó không hiểu Lenka đang nói gì lắm. Level max là gì? Rin nghĩ đó là tiếng Lào nha (What =.=?), vì Rin không hiểu đó là gì cả. =.=”
Mà lúc đó Rin cũng thắc mắc, mặt của Len chà xuống mặt đường, thật sự đến đá cũng mòn hay sao? Là cứng như vậy à? Rin cũng có hỏi lại, nhưng Lenka chỉ cười xuề xòa cho qua, nháy mắt nói một câu…
“Chị nghĩ như vậy, vì chị thấy mặt onii~chan rất cứng. Rin không nghĩ như vậy sao? Lúc nào cũng không có loại hỉ nộ ái ố gì, rõ ràng là keo dính chuột dính ba lớp trên đó rồi, thêm một tầng xi-măng là quá sức kiên cố luôn ấy chứ. Mà thứ nào mòn chị cũng không biết, vì mười bảy năm chị sống trên đời, chưa thấy ai có “đủ lòng can đảm” để thử mài mặt của onii~chan cả!”
Tò mò, Rin nghiêng đầu nhìn gương mặt của Len, không kiềm được tò mò lấy ngón tay chọt chọt vào má phải của Len. Rất mềm nha, rõ ràng là không hề có xi-măng trên đây. Ừm, Rin nghĩ nếu có xi-măng thật, chắc Len phải khó chịu lắm ( chị Lenka nói chuyện thâm cao quá, em nó hiểu sai từa lưa hột me :D)
Mà Len cũng không hề để tâm con mèo nào đó chọc phá trên gương mặt của cậu. Cứ để Rin chọt chọt xoa xoa thoải mái, sau đó cũng chán chường bỏ tay ra…
Lúc này, Rin phát hiện Yuki ngồi đối diện đang nhìn mình một cách kì lạ…
Nó ngượng ngùng rút tay lại. Thôi rồi, giờ thì người không biết xấu hổ là nó mới đúng…
Không như nó tưởng, Yuki hai chân nhẹ nhàng bước về phía trước, mặt hơi hơi ửng đỏ, bẽn lẽn nhìn Len, nhẹ giọng nói nhỏ…
– Chào anh, em là Yuki, em rất… rất vui khi gặp anh. Em…em cũng cảm ơn anh vì đã cứu anh, nếu không có anh, chắc em đã chết rồi !
Len thậm chí còn không hề ngước đầu nhìn Yuki đến một cái, chỉ ngồi mân mê hết xoa rồi nghịch tóc Rin. Rin không để ý đến mái tóc vàng mượt đang từ từ trở nên rối tung khi qua bàn tay thon dài như nghệ sĩ piano của cậu, điều nó thấy duy nhất là sự hụt hẫng, sự bối rối, sự đau lòng, sự ngượng ngạo qua đôi mắt của Yuki…
Rin húc mạch khuỷu tay vào eo cậu, lườm cậu cảnh cáo, ý bảo cậu mau mau nói cái gì đó với con bé đi…
Lên nhíu mày, miễn cưỡng liếc qua sắc mặt Yuki, nhàn nhạt…
– Ờ !
Trong nháy mắt, Yuki sắc mặt tươi tỉnh hơn hẳn, vui vẻ gật một cái. Còn Len thì cực kì cảm thấy khó chịu, cảm giác bị Rin lườm một cái vì một con bé chả liên quan gì đến cậu cả…
Ừ, cậu rất rất không hài lòng…
Cảm giác chán chường xông lên đến tận cổ. Cậu không biết “Yuki~chan” là người như thế nào, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng cậu sẽ tuyệt đối không thích con bé Yuki trước mặt chút nào. Không một chút nào hết…
…
Đã tăng độ dài, mệt gãy lưng lun roài =v=. vote giùm ik nka chủ nhật viết post tiếp, sẽ dài hơn 1/4 chương này nữa…