Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 51~
Chương 50 :
Len bỗng dưng bật dậy làm Rin nhảy dựng. Nhìn đến đôi mắt như pha lên của Len làm cho nhịp tim Rin nhanh chóng tăng cao. Nhưng đôi mắt ấy lại sắc bén như một lưỡi dao, khiến Rin lúng túng không ngờ…
Chỗ bị Len cầm, dường như chợt nóng lên…
Điều này dễ dàng cho Rin nhận ra. Phản xạ của Len thực sắc bén đến không ngờ. Nếu như Fuzuo muốn đưa thuốc mê cho Rin để nó chuốc cậu ngủ, bị phát hiện là 100%…
Điều này làm cho Rin khá nể phục. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu không đưa thứ gì đó cho Rin, làm sao nó có thể thoát được người lúc nào cũng muốn canh chừng nó 24/24 chứ…
Trong bóng tối, giọng Len lại vang lên khàn khàn, nhanh chóng mà mạnh mẽ cắt đi mạch suy nghĩ của Len…
– Em định đi đâu, mau nói !
Rin cảm nhận được trong giọng của Len dường như đã có phần mất kiên nhẫn. Thậm chí nó cũng bắt đầu cảm thấy đau đau nơi cổ tay bị Len siết chặt. Đôi mắt lạnh lùng sắt bén xuyên thằng người nó, gắt gao nắm bắt tầm nhìn của nó. Tuyệt không để yên cho sự nói dối trong đôi mắt của Rin…
Nó cố gắng chống chế cái cảm giác chột dạ xuống sâu đến tận cùng. Hay chí ít thì cái nuốt nước miếng không to và vang dội như nó đang nghe…
– Tôi… tôi…
Rin lúng túng, âm thầm ra lệnh cho bộ não ít nếp nhăn của mình hoạt động nhanh hơn một tý. Nhưng với đôi mắt kia, làm sao cái miệng nó có thể nhanh chóng nói ra lời biện minh được chứ…
– Tôi… đến…
Chữ đầu càng nhỏ, chữ sau lại còn nhỏ hơn. Len nheo mắt lại, tâm tình không hề thoải mái khi bị đánh thức…
Không có Rin, cậu ngủ không được…
Cảm thấy dù giường có chắc chắn, gỗ liêm quý giá, hay nệm kingsize, độ đàn hồi tốt hơn cả trong tưởng tượng, chăn cùng gối lại là vải lụa hạng nhất…
Nhưng không có Rin, dù giường chiếu tốt đến mấy, cậu cũng không ngủ được…
Bản thân cậu cũng thật buồn cười. Từ khi nào mà nó đã trở thành thói quen? Một lão đại mafia như cậu thực sự cần một con nhóc 15, 16 tuổi đầu bồi ngủ sao?…
– Đến cái gì?…
Rin khẽ giật thót, mặt cúi xuống đất không dám ngẩng lên…
– Đến… cái đó… Cái ngày… ừ ừm… ngày đó…!!
Nói xong, Rin hận không thể tự vả vào miệng mình vài phát. Không ngờ bản thân nó lại có thể vô sĩ lợi dụng chuyện “dì cả” để chuồn êm. Quá vô sỉ!! =.=. Vấn đề là cậu sẽ tin sao? Sẽ tin sao? Sẽ tin ư? Quá thừa thãi, đương nhiên là không t…
– Vậy mau đi đi, nếu đau bụng thì tìm Neiro lấy thuốc !
Trong khi Rin ngẩn tò te không dám nói gì, cậu đã nhanh chóng chen vô một câu. Còn chưa tiêu hóa hết, mắt đã thấy Len mặt nhăn nhó khó chịu nằm xuống giường, ý không cho Rin thắc mắc thêm câu nào nữa…
Rin hoảng hồn. Cái gì?!!! Cậu thực sự tin hay sao??…
Nó khẽ liếc thân hình đang nằm trên giường một cái, đầu cúi thấp, nhanh chóng đi ra ngoài….
…Cạch…
Cửa vừa đóng lại, âm thanh vang giòn nhẹ nhàng vang lên, vừa khớp với đôi mắt sắc lạnh của ai kia vừa mở ra, như ngọn đuốc bạc soi sáng cả đêm tối…
Len ngồi dậy, tay gác lên đầu gối, mái tóc vàng óng phong lưu run nhẹ, đôi mắt hờ hững liếc nhìn cánh cửa đã im lìm đóng lại…
Ngón tay giơ lên giữa không trung, búng tay một cái. Trong bóng tối nhanh như chớp xuất hiện hai người vóc dáng cao to vạm vỡ mặc đồ đen, quỳ xuống đầy cung kính…
– Kagamine~sama!!
– Đi theo cô ấy!! – Len hờ hững – Mất một cọng tóc thì hai người đừng về nữa!!
– Vâng!!…
Phút chốc, tất cả lại chìm trong tĩnh lặng…
…
Rin đi trên hành lang vắng lặng, nhanh chóng đi đến khu vườn hoa phía Tây, không biết rằng trong bóng tối, hai bóng hình kia trong bóng tối vẫn miệt mài đuổi theo…
Nó chạy đến một cánh cửa rất lớn, trông có vẻ nặng trịch. Rin nhìn cánh cửa thoáng bối rối, nhưng phút chốc, cánh cửa lại kẽo kẹt từ từ nặng nề mở ra. Rin trố mắt nhìn, nhưng vẫn nhanh chóng bước vào…
Thật tệ!! – Hai người áo đen cùng nghĩ thầm rồi liếc nhìn nhau. Nhanh chóng chỉ bằng một cú đạp, cả hai mau chóng phi đến chỗ cánh cửa bắt đầu khép lại chỉ còn một khoảng nhỏ. Sắp tới rồi, chỉ còn một chút nữa…
Nhưng, hai người lập tức kìm được bước chân của bản thân lại, bối rối nhìn nhau. Sau đó lại giương mặt nhìn về cánh cửa đã hoàn toàn khép chặt lại…
– Rinto~sama!!
Cả hai cung kính cúi xuống. Cậu trai tóc vàng đứng đó, nhìn hai người đang quỳ dưới chân mình, nhàn nhạt hỏi…
– Hai người đang đi đâu? Có lệnh thực thi của Kagamine Len hay không?
Quá vội vàng, hai tên vệ sĩ không hề nhận ra điều khác lạ trong câu nói của cậu trai tóc vàng, chỉ mau chóng nói…
– Thưa, có ạ!!
– Tốt!! – một tiếng vỗ tay vang lên – Kagamine Len bảo tôi đi gặp hai người đấy. Mau chóng quay về, hắn ta có lệnh khẩn cấp cần thi hành về điều bộ tài khoản của Fuzuo!!
Hai người áo đen không dám đứng dậy, lập tức tên bên phải nhận được một cái đạp vào người khiến hắn hơi lùi về sau, một tiếng gầm nhẹ vang lên giữa hành lang tối…
– Khốn khiếp, còn không mau đi? Nếu Kagamine Len có chuyện, các người có gánh vác nổi hay không?…
…
P/s : Có lẽ vẫn hơi ngắn :3 Thôi kệ ạ, mấy ngày lễ sẽ cố bù :3 :3