Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 38~
Chương 37:
Nó chán ghét xụ mặt, chả thèm liếc đến cậu một cái. Nghĩ làm sao cũng thật không thỏa đáng, chặt một cánh tay?? Thủ đoạn thật là quá mức tàn nhẫn…
Giờ nhìn đến cao lương mĩ vị trên bàn, thực tình là ăn không vô nữa. Rin trong lòng bỗng nhen nhóm một suy nghĩ, có phải tay cậu như vậy đã là nhuốm quá nhiều máu tanh??
Nó không nghĩ nữa, lắc lắc đầu, thở dài một hơi… Mà vốn không biết, ánh mắt Fuzuo từ nãy đến giờ luôn đặt trên người Rin, không khỏi âm thầm đánh giá…
Một con bé non choét như vậy lại hấp dẫn được con mắt tinh tường sắc lạnh ngồi kia?? Khiến cậu động lòng không hề dễ, lại làm cho cậu vì bản thân người khác không vui lại càng không dễ, tại sao con nhóc ngây thơ kia lại làm được??
Hắn khẽ vuốt trán, giờ thì hay rồi. Mĩ nhân đến nhường kia cậu cũng không thèm liếc mắt đến một cái, toàn bộ ánh mắt và tâm tư đặt trên con nhóc kia, vậy thì còn có thể làm ăn gì nữa??…
Chi bằng…
Trong góc phòng tối tăm, không ai nhìn thấy được khóe môi của Fuzuo kéo lên thành một nụ cười gian xảo…
…
.
.
.
…
– Hôm nay có vẻ mọi người đều đã mệt, Fuzuo~sama đã chuẩn bị phòng cho các ngài. Mời các ngài an tâm tịnh dưỡng, để ngày mai còn lên đường sớm!!
Quản gia một tay để sau lưng, hàm râu che đi cái miệng đang móm mém, tạo ra vẻ nho nhã uy nghiêm. Lời nói ra đã xong, lập tức liền an phận lui xuống…
Mọi người lập tức nhìn nhau, an phận bước vào phòng mình đóng chặt cửa. Không gian hành lang phút chốc lại khôi phục vẻ yên tĩnh ma quái thường có, chỉ còn ánh đèn mờ hiu hắt lên những tấm mành tơ mỏng thượng hạng…
Rin ngước đầu te hé, Len vẫn còn đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào một nơi xa xôi vô định…
Lại cụp đầu, nó nhấc chân định bước vào căn phòng gần mình nhất… Tức thì, một tiếng “Rầm” kêu to đến choáng váng. Rin sửng người, tay giơ lên giữa không trung, đăm đăm nhìn cái bóng đen to lớn phủ lên cả bóng mình, in lên cửa gỗ. Tim nó bỗng nảy mạnh một cái…
Rin thậm chí còn cảm nhận được, hơi thở trầm ổn của ai kia đều đều phủ lên vành tai nhạy cảm. Sóng lưng bỗng chốc cứng đờ…
– Em muốn đi đâu??
Giọng Len vang lên khàn khàn, nghe có vẻ vừa khó chịu vừa mệt mỏi, còn có cả tia ẫn nhẫn khó kiềm nén. Sóng lưng Rin bỗng run lên từng cơn…
– Tôi chỉ là… – Rin khó khăn nuốt ực một cái. Lại nhíu mày, nó sợ cái gì chứ?? – Tôi đi ngủ!!
Lòng thoáng đi vóc dáng cô nàng ban nãy bị tàn nhẫn kéo đi, lòng Rin lại trùng xuống, giọng nói mang theo vài phần kiên định. Len nhanh chóng đảo đôi mắt sắc xảo, đích đến vẫn là mái đầu màu nắng của người nào đó…
– Đi ngủ, hử??
Rin kiên định gật đầu lại một lần nữa…
– Nhưng mà,… – Len tức thì thở ra hơi nóng – Chỗ của em không phải chỗ này!!
Chưa để nhìn ra ý tứ trong câu nói của Len, phút chốc, cả người Rin nhẹ bẫng… Chưa kịp la lên, cả đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy đã nằm trước mặt nó, bàn tay đặt ở eo đó siết lại khiến nó hơi đau. Len nhìn nó một hồi, liền quay lại đưa nó vào căn phòng đối diện…
Rin trừng to mắt, phòng đối diện??? Phải, phòng đối diện, chính xác hơn – phòng của Kagamine Len…
Rin la oai oái, lập tức đòi xuống. Dù không phải là lần đầu tiên ngủ cùng Len, nhưng đây không phải là biệt thự Kagamine, như vậy rất dễ gây sự chú ý. Bị người khác chú ý, chắc chắn nó sẽ chả còn mặt mũi nào nữa…
Cảm nhận được con mèo trên vai cựa quậy không yên, cậu nhíu mày không hài lòng, giọng khàn khàn trầm ấm truyền vào tận thính giác của con mèo nhỏ…
Rin nhìn đến lam mâu của cậu, Rin như bị thôi miên, cả thân người thả lỏng cảnh giác. Đến khi giật mình phát giác, không biết từ khi nào đã bị Len “dinh” vào tận trong phòng. Nó ngước đôi mắt to lên nhìn cậu…
– A…anou~…!!
Len chưa để Rin nói xong, liền thả tay, Rin loạng choạng rơi bịch xuống giường. Cũng bởi vì giường rất dày nên Rin không bị đau, nếu không thì mông đã sớm đi thăm mẹ đất rồi…
Nó lại giương đôi mắt bất mãn lên nhìn cậu, lập tức nhìn thấy đôi mắt sau hun hút có một tia tạp xúc. Khác thường? Hân phấn? Vui vẻ? Bất mãn?… Nhưng trên tất cả, đó là sự khổ sở không thể chịu được nữa…
Len quỳ xuống giường, từ từ tiến về phía Rin. Rin nhìn trong ánh mắt của Len, một tia sợ hãi khiến nó lui về phía sau, hoảng loạn nhìn cậu. Chợt, bàn tay cậu nắm được bàn tay nhỏ bé của Rin, kéo Rin lại gần mình, mặc cho nó khó chịu vùng vẫy…
Trong đôi mắt lập lòe sương mờ, hơi thở không đều có chút khó khăn. Len khổ sở kêu hai tiếng…
– Mèo con…
…