[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 39~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 39~


Chương 38:
Đến khi nhận ra, dường như Rin đã bị Len dồn sát đến góc tường. Tim đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực…
– Mèo con ~!!
Cậu lên tiếng, giọng khàn khàn, đôi mắt đã bắt đầu phủ một mảng sương mờ. Cổ áo hơi mở rộng, dáng điện phong lưu đầy quyến rũ, còn có sự không thể chịu được nữa…
Cái gì là không thể chịu được nữa??
Rin suy nghĩ suy nghĩ, cũng không phát hiện là Len đã gần với nó hơn, khoảng cách giờ thì có thể đếm bằng centimet…
Đến khi gần không thể gần hơn nữa thì…
– A!! Tôi biết rồi, anh…
Lời chưa dứt, khi vô tình ngẩng đầu, môi Rin đã “chủ động” dán lên môi cậu, lập tức khiến nó sững sỡ trong giây lát…
Len nhìn xuống con mèo nhỏ làm loạn này, chân mày khẽ cau lại một chút, làm cho Rin choáng váng, định quay đầu rời khỏi…
Lập tức, cái đầu nhỏ kia đã bị Len nắm chặt, cố định, hai mắt nhìn thẳng vào nhau. Rin mấp máy…

– Anh…Ư…
Chưa kịp để Rin nói xong, Len đã nhanh chóng phủ môi xuống, lấp đi cái miệng nhỏ nhắn kia. Rin kinh ngạc mở mắt… Len chuyên tâm hôn nó, môi giao môi, cả hai cứ thế triền miên không dứt…

Lúc Len rời khỏi môi nó, mặt Rin đã đỏ ửng, môi đã bị cậu gặm đến sưng đỏ, thở dốc đầy nặng nề. Rin nhìn đôi mắt sắc lạnh như phủ sương kia, đôi môi nhỏ mấp máy…

.
.
.

– Anh đã… bao nhiêu lâu không ngủ rồi??
Rin kiên định nhìn thẳng vào mắt Len, chính xác hơn là vào đôi mắt lờ đờ của Len. Cậu khẽ nhăn trán, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi…
– Khoảng… nửa tháng…
Biết ngay mà!!
Từ lúc thấy Len cứ lờ đờ lờ đờ như người mất hồn, là Rin đã nghi rồi mà. Nửa tháng?? Cậu rốt cuộc có còn là con người không vậy??
Rin nghiến răng ken két. Cỗ cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực. Rin không biết cảm giác này là gì, chỉ biết cảm giác này thật khó chịu… Cứ như là đang khó chịu vì có ai đó không chịu chăm sóc bản thân mình cho thật tốt…
Len nhìn gương mặt nhăn nhó của con mèo nhỏ nằm dưới mình, Len định một lần nữa áp môi mình vào cái miệng nhỏ đang vểnh lên kia… Mà Rin đâu dễ dàng như vậy, lập tức lấy tay bịt miệng cậu lại… Trừng mắt nhìn cậu đầy uất ức…
Mà Len vẫn còn rất bình thản, trong màn đêm, ánh trăng nhạt mờ soi sáng đôi mắt màu pha lê đầy quyến rũ…
Rin cảm thấy có thứ gì đó vừa ươn ướt, lại nhột nhột…
Nó hốt hoảng đỏ mặt rút tay, mặt đỏ ửng, trừng mắt nhìn cậu…
Thế nào lại đi liếm tay nó??
Len vờ như không nhìn thấy, đôi mắt mệt mỏi nhắm hờ, dường như còn muốn hôn tới… Rin hoảng hốt, lập tức vươn tay ra bịt mắt cậu lại, khóe miệng cứng ngắc, lắp bắp…

– Anh nhắm mắt lại đi, nhắm năm giây thôi!!
Rin nhận thấy cậu hơi nhướn mày khó chịu, nhưng cũng không cự tuyệt mà nhắm mắt lại. Cảm giác nhồn nhột khi ma sát với lông mi của cậu khiến lòng nó khẽ tê ngứa…

Nó căng thẳng nhìn chằm chằm vào cậu. Quả nhiên, chưa đến năm giấy, trong căn phòng yên tĩnh khẽ vang lên tiếng thở đều đều…
Nó chần chừ mở bàn tay ra, đối diện nó là hàng mi mỏng đang phủ lên đôi mắt đã nhắm nghiền…
Ngủ rồi?? Nhanh như vậy??…
Rin tò mò khẽ cúi đầu, tim nó khẽ dựng lên…
Ánh trăng phủ lên gương mặt không tỳ vết của cậu một ánh sáng mờ ảo. Soi rõ cả ngũ quan góc cạnh. Khiến tim của bất kì cô gái nào cũng có thể rối loạn hô hấp…
Yêu nghiệt, quá mị người rồi… Rin thầm cảm thán, ở đâu có thể xuất hiện một người khiến bản thân nó tự ti đến mức trầm trọng như vầy??…

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Rin cũng không nhận ra bản thân đã ngắm nhìn cậu quá nhiều. Vô thức, nó bắt đầu thiếp đi lúc nào không hay…

.
.
.


Tia sáng vừa khẽ lọt qua khung cửa sổ, một tên hết sức tự tiện với mái đầu đỏ chóe, mở cửa ầm ập đi vào…
– Yo Lenny!! Mau dậy đi thôi, chúng ta…
– Ngậm cái miệng thối của cậu lại trước khi tôi nhét vào đấy một quả B-57…
Tiếng nói trầm trầm vang lên đầy uy lực khiến Ted rúm người. Cười xuề xòa, ngoài kia nắng ấm thế nào mà trong đây không khí lại lạnh như hầm băng vậy nè??… Ted nuốt ực một cái, mắt đảo nhanh về phía giường…
Hình ảnh đó khiến cậu khẽ chấn động, đôi mắt của Len tỉnh táo đầy sắc bén trong bóng tối, trong ngục thoải mái ôm con mèo nào đó đang ngáy khò khò ngon giấc… Ted khẽ chậc lưỡi…
– Cậu “ăn” cô bé rồi hả??
Thật ra thì Ted cũng không để tâm lắm. Cũng không phải là không “moi” được gì từ cái miệng của con bé Lenka. Nghe nói, Rin ngủ là ngủ say như chết, rất khó thức giấc, trời có sập cũng không lo…
Mà Ted hơi quan tâm cái này, sao ở bên cạnh một con quỷ sống như Len, mà Rin còn có tâm trạng ngủ ngon giấc đến thế chứ?? Thật đáng khâm phục….
Len liếc mắt sang Ted một cái, sát khí lại một lần nữa bao trùm. Ted nụ cười cứng lại nơi khóe môi, khẽ bỉu một cái…
– Được rồi, coi như tôi chưa nói gì đây…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.