[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 37~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 37~

Mấy mem réo dữ quá. Hứa hôm nay đăng là đăng rồi nha, Mèo rất giữ chữ tín mừ =))
Chương 37:
Những thân hình nóng bỏng của các cô gái từ từ lắc lư dưới ánh đèn huyền ảo mà lung linh, mị hoặc đến không ngờ. Ted huýt sáo một cái, tay thuận tiện ôm vào người một thân hình mảnh khảnh, làn da trắng mịn…
– Cũng không tệ!!
Kaito ngồi một bên, không kéo cũng không đẩy ra, chỉ cười trừ. Bình thản tiếp tục dùng bữa. Rinto ngồi bên góc phòng, những thân hình nóng bỏng cùng nội y gợi cảm, lướt qua mắt cũng như là không khí…

Rin nhìn những thân hình uốn éo phóng túng trước mặt, thật sự là cơm cũng nuốt không trôi rồi, thay vào đó là một trận buồn nôn tràn tận đến cuống họng…
– Ọe!!

Nó không kiềm được, “ọe” một tiếng. Trong gian phòng, các cô gái đều sững lại nhìn con mèo nhỏ xấu hổ cuộn người trong ngực Len. Nó thầm oán thật không hay, thế này chả khác nào bảo “nhìn các chị làm tôi thật muốn ói??”
Một cô gái khẽ nhăn mặt, sau đó lại nhanh chóng vểnh môi. Uốn éo nước lại chỗ Len, vòng tay quàng cổ cậu, chun môi nũng nịu…
– Len~sama nha!! Người đừng có mà ôm khư khư cái con nhỏ vắt mũi chưa sạch này. Chi bằng sang đây với chúng em, nhất định sẽ hầu hạ cho ngài thật tốt nha ~!!…
– Phải phải!! – một nàng tóc ngắn uốn éo bước lại in nụ hôn vào vành môi mỏng bạc ma mị của cậu, khúc khính cười – Tội chi phải dính đến con nhóc này?? Tụi em nhất định làm ngài vui vẻ đến sáng…
Mà Rin, lúc này bị ép giữa bộ ngực đẫy đà cùng khuôn ngực rắn chắc, tựa hồ như sắp ngộp chết rồi. Nó vùng vẫy muốn thoát ra, lại không cẩn thận cào ngay một đường ngay mặt cô nàng kia, khiến cô nàng đành đặch la lên đầy tức tối…
– Mày… mày!! – ả hung hăng chỉ vào mặt Rin. Biết bản thân lại làm loạn, Rin lại rụt đầu vào sâu trong lồng ngực của Len, ánh mắt hối lỗi giương to nhìn chằm chằm vào ả. Ngược lại ả còn hét to…
– Mày tưởng mày trốn trong đó thì có ích lợi gì sao?? Còn không mau ra đây, bày đặt giương gương mặt ngây thơ ra với tao à??
Xong, ả thực có ý định túm chân Rin lôi ra ngoài, móng tay khảm sau vào da thịt của Rin khiến nó đau điếng, thân hình khẽ run… Lên lập tức cháu mày, môi mỏng chưa kịp mở ra, một cái bạt tay chí chóe giáng vào má phải của ả, đau đớn văng xa đến tận góc tường, còn nghe cả tiếng xương kêu răng rắc…
Tức thì, Rin thụt chân vào co ro ôm chặt vào lồng ngực, ánh mắt sợ hãi ngước lên, bóng đen cao lớn phủ lên toàn thân người của Rin và cậu…
– Hừ!! – Fuzuo khẽ hừ lạnh, rút trong tay áo ra một cái khăn vải xoan, cẩn thận lau tay như vừa chạm vào cái gì đó dơ bẩn lắm. Mấy cô nàng còn lại sau khi chứng kiến ả tóc ngắn bị ông chủ đánh đến văng xa ra tận góc tường, lập tức không dám động đậy nữa, đứng im rải rác trong khắp căn phòng. Ngược lại, những chàng trai ngồi kia vẫn rất nhàn nhã dùng bữa…
– Thật xin lỗi quá!! Làm kinh sợ đến ngài rồi!!…
– Không sao!! – Len nói nhàn nhã, nhìn đến vết cào bắt đầu đỏ ửng, không khỏi nheo mày…

Fuzuo lập tức nhìn đến ả đang nằm thoi thóp ở góc tường, thân người như nát vụn, hấp hối thở, tựa nhau đau đớn đến không gượng dậy nổi nữa rồi. Lại hừ lạnh khinh thường…
– Trước mặt Kagamine~sama mà không biết giữ lại chút ít mặt mũi, không hổ là gái bao. Bàn tay nào vừa nãy chạm vào người của Kagamine~sama, lập tức lôi xuống chặt, phế đi!!
Ả lập tức giường to đôi mắt đầy ngạc nhiên, lập tức kinh sợ, nhưng lại không thể mở miệng van xin, vừa rồi bị một lực đến tàn nhẫn quăng đi, phổi cứ dường như đã muốn dập nát đến nơi rồi…
Hai gã đàn ông to béo lập tức xuất hiện, hai tay lôi kéo xềnh xệch hai cẳng tay của ả, lôi đi như một xác chết trước con mắt thờ ơ của tất cả mọi người. Các cô nàng trong gian phòng như chưng hửng, không một động tác nào nữa…
– Thật mất hứng!! Mau lui xuống!!!
Fuzuo phất tay, lập tức hét to. Các ả ngập ngừng nhìn nhau, sau đó từ từ lui ra ngoài. Trong gian phòng chỉ còn lại ánh sáng lập lòe thỉnh thoảng chớp tắt…
– Thật có lỗi quá, làm kinh sợ các ngài rồi!!
Fuzuo cười xuề xòa hối lỗi, lập tức quay lại ghế dùng bữa, tất cả lại chìm trong im lặng…

Rin đến mức không buồn ăn nữa, hình ảnh rồi thật quá mức kinh khủng, quá mức tàn nhẫn. Dù gì cũng là một con người, mà dưới bàn tay kẻ khác cứ như một búp bê thủy tinh, động vào là vỡ nát. Cô gái lúc nãy, thật sự là phế tay đi sao?? Nó nghĩ như vậy cũng là quá tàn nhẫn sao??
Dù gì cũng là một mạng người mà… Phế đi tay, vậy sống cũng không khác nào là chết, huống chi là một cô gái đẹp như vậy…
Nghĩ thế, nó âm thầm kéo tay Len. Cậu khẽ nhướn mày, cúi xuống nhìn nó…
– Cô gái vừa nãy, có thể hay không…
– Không!!
Chưa kịp để Rin nói xong, Len đã lập tức ngắt lời, tiếp tục dùng bữa. Rin nhăn nhó đầy khó chịu, chẳng lẽ cậu biết nó định nói gì sao??…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.