Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 24~
@NqocMaii , 2 chap rồi nha =…= vít điên cuồng hụt cả hơi…
Chương 24:
Sự đau đớn khẽ truyền đến khiến Len nheo mày ,liền không vừa mà cắn lưỡi nó, khiến nó đau mà “a” lên một tiếng…
Rin mếu máo khóc, vùng vẫy không được liền để mặc cậu trêu chọc…
Sau khi thoả mãn rời môi nó, còn kéo theo một sợi chỉ bạc đầy ám muội… Cậu nặng nề buông khỏi người nó, thẳng lưng quay lưng đi thẳng, không thèm quay lại nhìn nó một cái, để mặc cho nó uất ức, nhìn trần nhà trân trối khóc…
.
Rầm…
Cánh cửa được Len nặng nề đóng lại, đôi mắt sắt lạnh khẽ liếc nhìn bóng dáng không lạ không quen đứng bên cạnh cửa, đầu cúi thấp…
– Đừng có cho cô ấy ra ngoài…
– Vâng!!
Galoco khẽ cúi đầu đáp, thậm chí còn thoáng rùng mình vì độ lạnh trong không khí do cậu truyền đến. Hờ hững liếc mắt sang Galoco, cậu lạnh nhạt bước đi thẳng…
Cạch…
– Rin~sama!!
Galoco bước vào, nhìn đôi mắt đỏ hoe nước mắt ngắn dài, lạnh nhạt đặt thao nước xuống bên cạnh…
– Rin~sama!! Mời ngài rửa mặt!!
Rin mím môi không nói, liền đứng dậy, nhưng không tiến lại phía Galoco mà lại đi thẳng…
Như hiểu ý, Galoco mau chóng nắm tay Rin. Muốn đi tìm rắc rối thì đừng có mà lôi cô theo chứ…
– Galoco~san!! Làm ơn bỏ ra!!
– Kagamine~sama đã dặn là Rin~sama phải ở trong phòng…
Rin uất ức nhìn Galoco. Tên xấu xa đó giờ thì lại muốn giam lỏng cô luôn sao??…
Rin không cam tâm…
…
.
.
.
…
– Yah!!!! Con mụ này sao lại ở đây??
Từ hành lang, Len đã nghe được một tiếng thét đầy chói tai của Lenka. Khẽ thở dài, anh tiếp tục bước vào phòng khách…
Không ngờ là lại tập trung đầy đủ như vậy…
Len không quan tâm, đi lướt qua cả bốn người, mở tủ lấy chai rượu vang đỏ…
– Onii~chan!!!
Lenka thấy Len, đôi mắt khẽ sáng lên. Nhưng chưa kịp lên tiếng trước đã liền bị Neru chặn họng. Cô nàng nhào vào, ngồi yên vị trong lồng ngực rắn chắc…
Điều này làm Lenka điên tiết nói không nên lời. Nhưng tức giận hơn chính là… chính là cậu không có tý phản kháng nào nha~ …
Neru hếch gương mặt kiêu kỳ lên nhìn Lenka, làm cô nàng tức hộc máu…
Neru cười khẩy, xoay sang nhìn người con trai ngũ quan hoàn hảo, mân mê bờ môi của cậu, tay không yên vị sờ đến bên trong áo sơ mi của cậu…
Mà Len giờ này liền không để tâm, cả thân người liền dâng lên một cỗ khó chịu trước nay chưa từng trải qua… Tâm trí toàn hơn bộ liền hiện lên bộ dáng mê người của con mèo nhỏ hư hỏng đó…
Chết tiệt…
Cậu khẽ nguyền rủa mới một tiếng, hoàn toàn xem toàn bộ người trong phòng đều là không khí…
Len vừa hớp ngụm rượu, Neru đã tinh nghịch liếm môi cậu, còn thỏa mãn cười… Đột nhiên ánh mắt Neru hơi khựng lại…
– Len~sama!! Cái này là…
Nghe giọng Neru, Len khi ngẩng đầu. À~ đây không phải là món quà mà con mèo đó tặng cậu khi nãy sao??… Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu cũng tốt lên không ít… Nhưng dường như Neru vẫn được cậu “ưu tiên” để ngoài tâm trí…
– Chắc đau lắm, ngài có cần em bôi thuốc cho không??
– Bôi thuốc?? – chưa kịp để Len lên tiếng, Lenka đã nhanh chóng chen vào, trên môi còn in hẳn nụ cười khinh bỉ…
– Như tôi đã nói, loại phụ nữ ngu ngốc đần độn và không có đầu óc như bà chị không xứng với onii~chan!!…
– Mày nói vậy là có ý gì??… – Neru nheo mày tỏ ý khó hiểu, Lenka lại cười hì hì đầy ranh ma xen lẫn vẻ khinh thường…
– Thứ nhất, onii~chan không phải là trẻ con, vết thương bé tí ti đó thì so với chức vụ lão đại trong tổ chức thì có thấm gì?? Thứ hai, tôi cũng đâu ngờ bà chị đây mặt dày thế nào mà lại gọi ngàu xưng em với onii~chan?? Chị rõ ràng hơn onii~chan tận năm tuổi…
Nhìn gương mặt tức tối không thể nói gì của Neru, trong lòng Lenka như càng đắc thắng…
– Điều cuối cùng…- giọng Lenka khẽ ngân dài – tôi không ngờ cái đầu to như được nhét dưa hấu như bà chị, lại không biết vết đó là bị… con gái cắn!!…
Nói đến đây, không chỉ Neru mà tất cả mọi người trong phòng đều giật thót. Chỉ có Len là giương môi như đúng rồi…
Con bé này càng ngày càng nhìn nhận thật sắc bén, chắc phải nhanh nhanh lựa một chỗ trong tổ chức tống nó vào thôi…
Neru ngỡ ngàng, hết nhìn Lenka rồi lại xoay sanh nhìn Len. Trong ánh mắt bỗng dấy lên một sự ghen tị không hề nhỏ…
…