Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 23~
Chương 23:
Vị đắng của thuốc đắng khẽ tràn qua miệng nó khiến bờ vai nó khẽ run lên, thần kinh cũng như muốn căng ra, nước mắt không kiềm được liền tràn ra khỏi khoé mắt…
Nó vùng vẫy, đến khi nào lại nhận ra cả hai bờ tay đã bị cậu nắm chặt…
Thoả sức cậu liếm mút bờ môi nó, còn xấu xa cắn nhẹ vào môi nó vài cái… Thuốc đắng cũng theo đó mà đảo trộn trong cổ họng Rin… Nó nheo mày, không chịu được nữa…
…Ực…
Biết nó đã nuốt, Len rời môi mặc nó thở dốc, cầm lọ thuốc bỏ vào túi quần. Nhưng khi xoay đầu nhìn lại vật nhỏ nằm dưới mình, ánh mắt sâu không đáy khẽ xao động…
Nó nằm đó, gương mặt ửng đỏ mê người giữa làn da trắng. Đôi mắt phủ một tầng nưốc mê ly lấp lánh nhìn cậu. Cái miệng nhỏ bị cậu hôn đến sưng đỏ, mở hờ như mời cậu đến chà đạp. Còn có bộ ngực nhỏ vì thở dốc mà pjập phồng lên xuống, thoắt ẩn thoắt hiện…
Chết tiệt…
Lúc nãy khi Neru tự động cởi quần áo trước mặt cậu, chính là cũng không có phản ứng mãnh liệt như thế này…
Len thật rất có cảm giác muốn hôn nó, thật muốn hung hăng mà cắn nó…
… Cậu bị sao thế này??
.
Rin nhìn cậu, ấm ức ấm ức. Cậu thật xấu thật xấu. Đây không phải chính là thừa nước đục thả câu sao?? Len chính là thừa cơ nó bệnh mà ức hiếp nó nha ~….
… Vì Rin biết trên đời này, không có kiểu “uống thuốc” nào lại biến thái như vậy…
Đã vậy còn chưa chịu buông nó ra. Len muốn thừa cơ mà ăn đậu hũ của nó đây mà…
Còn đang căm hờn nhìn cậu, ánh mắt Rin khẽ đảo qua một thứ khiến tim nó chợt mất một nhịp…
Vết son…
Trên áo cậu có vết son của phụ nữ…
Rin khẽ nheo mắt, cố gạt cái mớ cảm xúc không biết tên này ra khỏi lồng ngực… Nhưng dường như cả lý trí và trái tim đều phản bội lại nó…
Nó nhìn kĩ cậu lại. Tự cười lạnh, bộ dáng xốc xếch mà phong lưu này là gì vậy??…
Cậu trước mặt nó chưa hề xuất hiện một bộ dáng như thế này. Hôm nay lại gấp đến nỗi muốn cho nó xem sao??
Xốc xếch, chính là không phải vừa chạm vào một người con gái khác sao??…
Cậu cũng nhìn người con gái vừa nãy với ánh mắt này sao??…
Cậu cũng chạm vào người con gái khác với đôi bàn tay này sao??…
.
Cậu… cậu đã hôn Rin bằng đôi môi đã quấn quýt với một đôi môi của một người đàn bà khác…
.
Bờ vai Rin run lên, ai biết được cả trái tim của nó cũng run lên từng hồi…
Cái cảm giác này là gì vậy?? Rin thấy cậu thở dốc, ánh mắt như đang khổ sở đè nén, giọng nói cũng bắt đầu có chút dồn dập…
– Mèo con!! Tôi hôn em được chứ?
Nghe đến đây, mặt Rin tgoáng ửng đỏ, nhưng cũng nhanh chóng rùng mình…
Hôn nó??…
Hôn nó bằng đôi môi đó sao??
Đôi môi…
.
Nghĩ lại đến vết son kia, cả tâm Rin như bị chấn động, tâm tình nó như bị dìm xuống không ít…
Thấy nó không trả lời, vẻ mặt nhue đang phân tâm. Cậu thấy nó không để ý, liền định cúi xuống nhìn thực hiện ý đồ của mình…
Lập tức liền bị Rin phản kháng, một phát liền định giơ tay lên đánh cậu, mau chóng bị cậu kiềm được, đè xuống cố định hai bên trên đầu, khó hiểu nhìn nó…
Nó uất ức nhìn cậu, nước mắt như chực chờ rơi ra, nói thút thít…
– Anh… anh đừng có mà… đừng có mà hôn tôi!!
Nó mếu máo, sụt sùi nhìn cậu. Len không quan tâm, liền tiếp tục giáng môi xuống. Lập tức liền bị nó vùng vẫy, phản kháng dữ dội, khóc lớn…
Len khó hiểu nhìn nó, rồi lấy cả hai đầu gối kiềm chân nó lại. Dù gì cũng là một cái hôn, làm sao lại khó chịu như vậy??…
Không thể vùng vẫy, Rin càng xúc động hét lớn, oa oa đầy mếu máo…
– Bỏ tôi ra!! Bỏ tôi ra!! Huhu!! Anh bắt nạt tôi!! Anh bắt nạt tôi!!
– Yên nào!!
– Không không!!! Lenka~san!! Yuki~chan!! Oliver~kun!!
“Oliver~kun??”
Cái tên quen thuộc khẽ tràn vào tâm trí khiến tâm cậu nhanh chóng xáo động…
Oliver??…
Lại là cái tên này…
Lại là lần thứ hai, con mèo nhỏ này lại không ngoan nhắc đến tên người con trai khác…
Trong bụng cũng tự dưng dâng lên một cỗ khó chịu. Len khẽ nghiến răng, lập tức chặn lại cái miệng nhỏ không ngoan kia lại…
Mà nụ hôn lần này giáng xuống, lại mang theo sự giận dữ cùng trừng phạt, còn xen lẫn sự không cam tâm…
Nước mắt Rin khẽ lăn dài, uất ức mà cắn thật mạnh lên môi cậu…