Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 22~
Vì sắp Tết nên au bận tùm lum hết, tranh thủ ra chap để mấy bợn bớt mong ~v~. Nhưng đọc xong nhớ vote a~ Có bữa thấy chap kia đc 60 vote mừng hết bik ^_^
Chương 22:
…
.
Neru nằm trên giường lớn, cái chăn mỏng đắp hờ lộ ra nửa thân trên, nơi đẫy đà dán chặt xuống giường. Trên môi là một nụ cười thỏa mãn, chăm chú nhìn người con trai với ngũ quan tuyệt mĩ…
Len chăn cũng đắp hờ, để lộ ra vòm ngực nam tính, một tay mân mê hớp một ly rượu, tay kia khẽ xoa xoa mái tóc rối màu nắng đầy quyến rũ…
– Giờ thì thỏa mãn rồi chứ?? Thuốc giải!…
Neru trongánh mắt khẽ loé lên một tia giảo hoạt… Vươn tay lục trong túi ra lọ thuốc đưa trước mặt Len…
Len vươn tay ra, định lấy. Nhưng tức khắc lại giật về. Len nhướn mày, nhìn Neru…
– Cô còn muốn gì?…
– Len~sama!! Ngài đừng vội!!
Neru cười khúc khích, cố ý trườn lên người Len, chăn khẽ trượt xuống, lộ ra cả thân thể kiều mị đầy mê người, hôn lên cái cổ của cậu…
– Em chỉ định nói cho ngài biết, đây chỉ là thuốc giải tạm thời. Bất cứ khi nào cũng có thể tái phát lại được!!
Nghe đến đây, chân mày Len co lại đến không ngờ, giọng hầm hầm cố kiềm nén…
– Cô lừa tôi?
– A ya ~!! Em nào dám chứ?? – Neru chớp mắt ra vẻ ngây thơ – Em cũng phải tự tạo cho mình một vỏ bọc, biết khi nào ngài lại có thể vứt bỏ em??!
Lời vừa dứt, lọ thuốc trên tay Neru đã bị đoạt lấy. Len nhìn vào gương mặt tự mãn của Neru, cơ mặt không tự chủ co lại…
Mụ đàn bà đáng chết…
Mặc vào quần áo chỉnh chang, Len ung dung đút túi quần ra khỏi phòng… Trong căn phòng tà mị khẽ vang lên tiếng cười như tiếng chuông ngân…
– Len~sama!! Hẹn gặp lại ngài vào tối mai~!!…
…
.
.
.
Len rảo bước chậm rãi về phía căn phòng quen thuộc. Khẽ mở cửa, tiếng thở dốc đầy mệt mỏi truyền đến tai khiến cậu khẽ nheo mày…
Nó nằm trên giường, độc bị hạ nặng hơn liền hoành hành khắp cơ thể nó khiến mặt nó trắng bệch, co ro lại một góc đến đáng thương… Ánh sáng khẽ truyền bào khiến nó nheo mày, mở mắt ra…
– L… Len??!
Nghe đến đây, tâm cậu chợt chấn động. Bước chân không tự chủ bước nhanh lại gần Rin hơn… Nhận được ánh mắt của cậu, không hiểu sao trong tâm Rin dấy lên một cảm xúc không biết tên. Cảm thấy cả thân người bắt đầu nóng hơn, cơ thể bắt đầu co rút đến từng mạch máu…
Len tóm lấy tay Rin, ôm sát vào lồng ngực mình. Cảm nhận được sự phản kháng yếu ớt, Len càng tự chủ siết mạnh hơn…
– Nằm im!…
Giọng Len hầm hầm cố kiềm nén. Nghe đến đây, cả thân hơi run rẩy, cảm nhận được tiếng tim trầm ổn của cậu, Rin mới từ từ thả lỏng cơ thể…
Rin có cảm giác, mình không còn quá bài xích với cái ôm của cậu như trước đây nữa…
Cảm nhận được con mèo nhỏ trong lòng không còn làm loạn, trong ánh mắt rất nhanh rất nhanh liền xoẹt qua tia hài lòng…
Len bật nắp lọ, khẽ đổ hết đống thuốc đắng vào miệng, khẽ nheo mày, cậu áp chế vào môi Rin. Quá hoảng hốt không tự chủ mà nó mở miệng ra, lập tức thuốc cũng theo đó mà chia sẽ vị đắng qua miệng nó…