[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 21~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 21~


Chương 21 :
…Đoàng…
Len khẽ nổ thêm một phát đạn, ghiêm vào cánh tay người đàn ông mặc đồ đen, máu bắt đầu tuôn xối xả, đầy đau đớn…
… Đoàng…
Len hớp một ngụm rượu, vươn tay bắn thêm một phát vào chân phải. Người đàn ông dù đau đớn, nhưng vẫn tuyệt nhiên không la lên tiếng nào… Hài lòng nhìn gương mặt trắng bệch của người đàn ông, mà khi Len đã xác định là còn trắng hơn lúc Rin bị trúng độc, mới thỏa mãn buông súng xuống…
Không thèm nhìn tên đàn ông, lấy trong túi ra một cái lọ rỗng, quăng nhẹ xuống trước mắt người áo đen, nhếch môi cười khẩy…
– Nhớ vật này chứ??…
Người đàn ông nhìn xuống, nhíu mày. Sao lại không nhớ được?? Đây là loại thuốc giải Funtoran Yoin mà Kagamine~sama nhờ lấy lần trước sao??
Như hiểu ra điều gì, người đàn ông cố kiềm nén đau đớn liền la to…
– Kagamine~sama!! Thuộc hạ không có!! Thuộc hạ thà chết cũng không dám phản bội ngài!! Ngài dặn gì, thuộc hạ đều theo đó mà nói với bộ phận điều chế!! Tuyệt đối không dối gian một lời!!
Cậu liền nheo mày, giọng chậm rãi đầy sự chết chóc…
– Ông nói gì với bộ phận điều chế, tôi thử hỏi nếu người của tôi có chuyện gì, xem hỏi ông còn giữ được cái mạng hay không…
Tên áo đen lập tức run người…

– Nói!! Ai là người giao thuốc cho ông??
– Là Akita Neru!! Em gái của Akita Nero trong bộ phận điều chế ạ!!
Len đồng tử chợt căng to, chân mày xô lại với nhau… Là cô ta?? Phút chốc, ngập trong ánh mắt của cậu chứa đầy sự tức giận. Hay thật!! Giờ thì con mụ đấy bắt đầu đơn thân độc mã đứng lên liều chết rồi…
Cậu tức giận đập bàn, liền quát đuổi người đàn ông đó ra ngoài. Ted đứng ngoài, khẽ nghiêng đầu nhìn vào…
– Giờ thì cậu tính xử lý thế nào??
Len cười khẩy, hớp vào một ngụm rượu đỏ như máu. Ánh mắt ánh lên vẻ sắc lạnh thấy rõ…
– Gọi cho cô ta đi!! Tôi có chuyện muốn nói!!
Ted gật đầu cái rụp, lập tức xoay lưng rời đi. Len ngồi im, ly rượu cầm trên tay bỗng siết chặt lại, dường như cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt trên vành ly…
Len khẽ ngước mắt, nhìn con mèo nhỏ run rẩy trên giường, đôi mặt thoáng qua vẻ thống khổ. Cậu đi lại, vuốt mái tóc màu nắng của nó…
Rin khẽ mở mắt ra một cách mệt mỏi, nhìn Len run run vẻ đáng thương…
– Tôi… tôi lạnh!! Giúp tôi với!!… Len!! Giúp tôi với!!…
Chữ “Len” như đánh mạnh vào tâm trí cậu. Cậu ngừng ngay hành động vuốt tóc nó, nhìn nó, đôi mắt phảng lặng như mắt nước, không hề dao động…
Cộc cộc cộc…
Len khẽ đảo mắt về phía cửa. Ted đứng đó, đôi mắt ngước vào nhìn cậu, gật gật đầu. Len hiểu ý, đắp chăn lại cẩn thận cho nó. Cậu cũng không biết, từ khi nào mà cậu đã dịu dàng và ân cần với nó như thế…

.
.
.

– Len~sama!!
Neru thấy cậu vừa trên lầu bước xuống, đôi mắt đã híu hửng sáng ngời như đứa trẻ nhìn thấy kẹo. Chạy lại ôm lấy cánh tay cậu, nũng nịu…
– Người ta đợi ngài lâu quá đi à ~!! Mới xa có một ngày mà nhớ ngài muốn chết ~!!…
– Neru!! Cô tự trọng đi!!
Vừa nói, Len dứt khoát gạt tay Neru ra. Cô nghiến răng, khẽ đảo mắt rồi nhìn cậu vẻ giễu cợt…

– Len~sama!! Ngài không muốn cứu “con mèo nhỏ” của ngài sao??
Vừa nhắc đến đây, đôi mắt của Len khẽ dao động. Neru trong tâm chợt nhói. Đã điều tra ra được vì “một con ăn mày”, lại được Len yêu thương, bảo vệ và cưng chiều như sủng vật. Cũng vì nó mà kho hàng ở nhà máy hoang phía Tây cậu cũng bỏ qua, không thèm đoái hoài đến…
Hừ!! Cũng chỉ là thứ dơ dáy của xã hội, là thứ đến sau. Cớ gì lại may mắn như vậy??
Cô không cam tâm!!
– Em có thuốc giải!!
Vừa nói, Neru móc trong túi xách ra một lọ thuốc màu xanh xám. Len hết nhìn lọ thuốc, rồi lại nhìn Neru…
– Cô muốn gì??
– Len~sama!! Ngài vẫn là hiểu ý em nhất!!
Neru cười trào phúng, ép vòng ngực đầy đặn của mình vào cánh tay nam tính của Len…
– Thuốc giải này, chỉ em mới biết thành phần, chỉ em mới biết tên gọi, chỉ em mới biết độc tính…
– Rườm rà!! – Len cau mày, Neru lại cười sâu hơn…
– Em muốn chúng ta sống như trước đây!! Hạnh phúc và ngài vẫn yêu thương em…
Len nghe đến đây, cười khẩy, cầm lấy ly rượu wisky lên, lắc lắc rồi nặng nề đặt xuống, ánh mắt sắc lạnh tối đi vài phần khiến mọi người nhìn vào đều cóp phần run rẩy…
– Tôi sẽ bóp chết cô!!…
Với mọi người, có lẽ ánh mắt cùng lời nói này đã khiến mọi người sợ chết khiếp. Trái lại, Neru vẫn cười đầy cao ngạo…
– A ra ~!! Ngài cứ thử bóp chết em đi!! Còn em sẽ bóp vỡ thứ này ~!!
Vừa nói, Neru liền dùng sức lên lọ thủy tinh mỏng, lập tức liền ngoằn ngoèo vết nứt… Len giật thót, siết chặt bàn tay, hít thở đều, giọng khàn khàn…
– Đừng có mà giỡn mặt với tôi!!

Neru khẽ khoanh tay, cười khúc khích…
– Len~sama!! Em không phải là đồ ngu, ngài biết mà!! Em biết nếu ngài không có lọ thuốc này!! – Neru đưa lọ thuốc ra soi – Ngài sớm muộn cũng sẽ tìm ra thuốc giải, nhưng… ngài biết đó!! “Con mèo nhỏ” của ngài không có thời gian để chờ đợi đâu!!
Len chợt nghiến răng, từ thuở sinh ra tới giờ, cậu chưa bao giờ bị lép vế thế này. Nhất là vì một người con gái…
Khẽ nghĩ đến cảnh con mèo nhỏ kia đau đớn nằm quằn quại trên giường, gương mặt đau đớn. Tim cậu như lại run lên từng cơn…
– Tôi đồng ý!! – Len nhắm mắt, hít thở sâu – Đưa lọ thuốc đây!!
– Ai ya ~!! Cứ từ từ!! – Neru cười duyên đầy thỏa mãn, bỏ lại lọ thuốc vào túi xách. Đi đến bên cạnh, kiễng chân nhướn lên hôn vào môi Len một nụ hôn sâu đầy quyến luyến…
– Ngài biết không!! Em luôn rất thích đàn ông thông minh!! – Neru cười, cái lưỡi ranh ma liếm cằm cậu, thở dốc…
.
– Len~sama!! Đưa em đến phòng ngài đêm nay nha ~!!…
.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.