[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 107Extra 1 ~ Một hủ giấm chua


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 107: Extra 1 ~ Một hủ giấm chua

Ngoại truyện ngắn để đọc giải trí!! Vì thế đừng hỏi vì sao nó ngắn ợ =))
——-
– Alo? Vâng, tôi là Rin!
-…
– À không! Chắc anh lộn người rồi!
Rụp…
– Lại chuyện gì nữa thế em?
Len đang nằm trên giường, mái đầu vàng thả rối, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ. Cậu khẽ chống tay nâng người dậy. Tấm chăn trượt xuống, lộ ra một vòm ngực rộng rãi hoãn mĩ, kéo xuống nữa là chiếc eo thon gọn, phủ hờ bởi tấm chăn dày.
Cậu ôm Rin đang ngồi với tư thế cứng ngắc, xung quanh lộ ra bờ vai trắng nõn cũng xương quai xanh tinh tế.
Được rồi! Cả hai đang trần như nhộng…
Nhìn Rin cứ quay tới quay lui làm cậu buồn cười muốn chết. Bấm nhẹ chiếc eo nhỏ mẫn cảm dưới lớp chăn, cảm nhận Rin khẽ run lên một chút, Len khẽ cười…
– Thả lỏng nào! Đừng cứng ngắc thế!

Vừa dứt lời, con mèo nhỏ nào đó đã quăng cho cậu một ánh mắt oán hận, to tròn đầy ủy khuất. Rin đẩy Len ra, giật tấm mềm quấn quanh người, chui vào như một con đà điểu. Lập tức, Len thật sự trần như nhộng.
Cặp chân thon dài hoàn mĩ, có cả cơ bụng, vai rộng rãi cũng vòm ngực rắn chắc. Còn có… khụ khụ… Các sắc nữ cứ tự nhiên vẽ tiếp những phần còn thiếu trong trí tưởng tượng.
Len cười khổ, ôm cả Rin và chăn vào lòng…
– Làm sao lại giận nữa?
Đừng hỏi tại sao Len lại dịu dàng. Đó là vì thú tính sau bao nhiêu năm lại được bộc phát đã được thỏa mãn. Nên con người ta dễ chịu là một điều dễ hiểu a ~!
– Còn không phải tại anh??
Rin để lộ cặp mắt nho nhỏ trong đống chăn, ủy khuất nhìn Len, mếu máo…
– Em… em mệt muốn chết! Còn bị đau nữa ~!
– Ngoan, ngoan! Không khóc, không khóc! Lần sau tôi hứa sẽ dịu dàng!
Len vỗ vỗ cái đầu của ai đó an ủi, lập tức lại bị oán lại…
– Lần nào anh cũng bảo thế, mà có bao giờ làm đâu!
– Anh hứa sẽ dịu dàng mà!
– Nói dối!
– Sao lại nói dối nữa!
– Vì anh bảo… bảo sẽ xong nhanh. Cơ mà cứ…!
Nghe đến đó, Len suýt bật cười, vỗ vỗ mái tóc của Rin, lảng sang chuyện khác.
– Hồi nãy ai gọi?
Rin sụt sịt, rất ngoan ngoãn thành thật trả lời…
– Em không biết!
Len nhíu nhíu mày, ôm Rin chặt hơn, hỏi tiếp…
– Người ta có nói gì không?

Mà như ông bà ta đã từng nói : “Cái miệng hại cái thân”. Và câu nói hoàn toàn được phổ biến và sử dụng rộng rãi khắp nơi trên thế giới. Mà điển hình, là Rin đây!
– Anh ta nói cái gì, gia tộc Megurine… rồi cái gì xem mắt? Mà xem mắt là gì? Em nghĩ là chắc anh ta lộn người…
Len trầm mặt…
Kiếm trên toàn cái thế giới này, còn có mấy cái gia tộc Megurine nữa chứ?
Còn xem mắt. Con gái ông ta đã hoàn toàn là người của anh rồi, còn muốn xem mắt hay sao?
Nghĩ tới Rin trong vòng tay của một người đàn ông khác, cười với họ, ôm họ, hôn họ. Còn lăn lộn trên giường với nhau…
Máu Len lập tức xộc thẳng lên tới đỉnh đầu. Dứt khoát đè Rin xuống, mạnh bạo hôn lên mờ môi nhỏ nhắn, giọng cười trầm thấp, ánh mắt lại lộ rõ nét cực kỳ không vui…
– Rin à! Tôi lại muốn rồi!
– Nhưng… mới hồi nãy….! – Rin sụt sịt tỏ vẻ đáng thương – Vẫn còn mệt lắm!
– Không sao! Em cứ nghĩ ngơi, mọi việc để tôi làm là được rồi! Tốt nhất phải cho ra vài tiểu tử, để người khác không dòm ngó đến vợ anh nữa…!
– Nhưng Len… ưm ~ a… khoan… ~!!…
Tiếng phản bác dần trở thành tiếng rên rỉ, ngâm nga mất hồn. Ánh trăng soi rõ góc trong căn phòng, chừa lại trong căn phòng hơi thở nguyên thủy nhất của hai con người…
Ngao ngao ngao, và một lần nữa con mèo nhỏ đã bị con hồ ly nào đó ăn từ trong ra ngoài, ăn từ thịt vào xương, ăn sạch sành sanh, ăn không còn một mảnh.
—–

Vuốt mái tóc bết dính mồ hôi vì mệt lã của Rin, Len dựa người vào giường, đôi mắt đẹp dài khẽ híp lại…
Con mèo nhỏ của cậu đã “bị phạt” thích đáng. Vậy có nên xử luôn cái tên vừa mới gọi điện cho nó luôn không nhỉ?
À, hay là tóm luôn cái tên tổng đài kết nối điện thoại?
Người sửa cáp dây truyền sóng?
Còn cả cái tên ba vợ đáng ghét nữa…
Thế là trong một đêm, toàn bộ những người liên quan cùng không liên quan, đều bị chỉnh cho đủ thảm… Cả người vô tội cũng không tha một mống.
May mắn là Alexander Graham Bell đã mất. Nếu không Len thực sự cũng sẽ túm cổ người ta chất vấn hỏi… Tại sao lại tạo ra điện thoại làm gì… T__T
Được rồi, sự thật chứng minh. Lão đại hắc bang là một sinh vật rất đáng sợ…
Chúa phù hộ cho Rin…
Amen ~!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.