[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 106~ End


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 106~ End


Chương 105 :
Sau ngày đó, đến nay đã gần hai tháng. Việc tổ chức cũng đã được cân bằng lại. Nhưng có thứ gì đó… lại lặng lẽ thay đổi.
– Hừ! Nii~san sắp điên rồi!
Lenka ngồi trên chiếc sofa mới ở phòng khách, trên tay cầm một quả táo đỏ, hung hăng cắn xuống một cái. Giống như đang tưởng tượng đây là cái bản mặt của ai kia mà cắn xuống.
– Sắp chết luôn rồi ấy chứ! – Gumiya phụ họa.
– Chết vì tình là cái chết bất thình lình! – Ted vỗ đùi đắc ý.
Mới hai tháng thôi, mà cái tên kiêu ngạo cùng lười biếng đó, lại đâm đầu vào làm việc một cách hết sức điên cuồng, không quản mạng sống. Bởi vậy, khoảng cách mọi người đối với Len tỉ lệ thuận theo tâm trạng cực xấu của Len, liên tục mũ hai lên rất nhiều lần.
Rầm!!!!!
Len hầm hừ đập cánh cửa phòng bước ra ngoài, nước da vốn trắng lại càng thêm nhợt nhạt. Sắc mặt cậu nặng nề, tay bóp bóp đôi mắt đang co giật vì buồn ngủ. Tựa như xung quanh đang có một làn khói đen vất vưởng, xua thế nào cũng không đi được.
– Ngày mai đổi phòng cho tôi!
Cậu mệt mỏi phân phó cho một người hầu đứng gần đó. Sau đó chưa kịp để người hầu đó ú ớ gì, cánh cửa lại một lần nữa nặng nề đóng lại. Đám buôn dưa lê muối phía dưới lại bà tám không nhịn được thì thầm.
– Sao lại phải đổi giường làm gì?
– Xì! – Lenka cấp cho Gumiya một ánh mắt khinh bỉ – Đó là vì trong đó có mùi của Rin, anh ấy sẽ nhớ quá mà không ngủ được!
– Woa ~ Lenny thật là một kẻ biến thái a ~! Thích ngửi mùi của Rinny mới đau chứ!

– Nói vậy cũng không đúng! Đã hai tháng rồi, tại sao bây giờ mới đổi?
Lenka nghe Gumiya hỏi đến, lại không nhịn được tức giận mắng…
– Trí thông minh của anh tỉ lệ ngược với số đo chiều dài của anh à? Đương nhiên là vì hentai nii~san luyến tiếc! Haizz, đúng là người đàn ông sống kiếp thê nô!
– Phi phi, vớ vẩn! Len còn chưa có cưới vợ. Thê ở đâu mà ra? – Kaito nhướng mắt. Lại bị Lenka khinh bỉ nhìn lại…
– Cưới hay không có vấn đề gì sao? Còn nữa, ngoài Rin, anh còn muốn nii~san lấy ai nữa? Lấy anh chắc? Chơi trò đam mĩ không hợp với anh đâu!
Lenka phất tay, Kaito tức đến trừng mắt, lại nhìn sang Ted đang cấp cho mình một ánh mắt đồng tình, Kaito không nhịn được gầm lên…
– Thu ngay tầm nhìn ghê tởm của cậu lại! Tôi không phải là gay!!!
Mọi người lại cố tình lơ đi lời của Kaito nói, nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, cứ như đang nói :”Không sao, chúng tôi hiểu anh mà!”
Và thế là, mọi người đã oanh oanh liệt liệt lạc đề.
Len nhăn nhó, vừa mở cửa ra là đã nghe ngay lũ choi choi ồn ào của phía dưới khiến cái đầu của anh càng đau nhức hơn. Anh ngó xuống đồng hồ đeo tay trên tay trái. Gõ gõ một tý, ừ, còn khoảng nửa tiếng.
– Ted, lấy xe đi!
Ted đang họp chợ buôn dưa bán cá, bỗng dưng bị công an từ tổng khu đến kiểm tra, lập tức đứng lên như bị giẫm phải đuôi, mặt ngơ ngơ ngác ngác.
– A, hả? Cái gì?
– Lấy xe! – Len lườm Ted một cái, không kiên nhẫn nhắc lại. Ted giật mình một cái, mới quay người đi ra ngoài chuẩn bị xe.
Mọi người ngồi phía dưới ngơ ngác không hiểu. Lấy xe để làm gì?
Nhưng mà chưa kịp để mọi người suy nghĩ xong, bóng dáng ai kia đã đi mất hút.
……
Ted nghe theo Len chỉ điểm, xe quoẹo cua vào một điểm, nghi hoặc không hiểu. Sao lại chạy đến sân bay làm gì?
Nhưng chưa kịp để anh thắc mắc lâu, khi nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ be bé đằng kia, anh mới hả mồm ngạc nhiên, hàm răng như muốn chạm xuống tận cùng của thể giới.
Rin Kagamine…
Không phải, không phải. Là Rin Megurine mới đúng. À mà cũng không phải, sau này Rin cũng trở thành phu nhân Kagamine thôi…
Mợ, quăng mịa cái vấn đề đó đi. Rốt cuộc, tại sao con mèo nhỏ đó lại ở đây? Không phải đi vài năm mới trở về sao?
– Rin… Rinny? Sao em lại trở về… Mới có hai tháng…
Ted lắp bắp hỏi. RIn cũng nghiêng nghiêng đầu không hiểu, tuy nhiên trên mặt không giấu nổi niềm vui. Qua hai tháng, nhìn Rin đã tròn trịa mũm mĩm hơn rất nhiều, càng trông có sức sống…
– Em không biết. Em chỉ mới bắt đầu làm quen với mọi người trong gia tộc. Nhưng vài ngày trước bỗng dưng ba em có chuyện gì đó khẩn cấp lắm không chiếu cố em được. Bất đắc dĩ mới phải đưa em về đây!

Nghe đến đây, Ted quay phắt sang Len, căm hận trừng mắt.
Đồ cầm thú!!!!
Không phải,…
Là không bằng đến một con thú.
Hèn hạ, vô sỉ. Ted nghiến răng, hỏi từng câu hỏi như rít qua từng kẽ răng…
– Việc “bận rộn” trong hai tháng qua cậu mất ăn mất ngủ là vì cái này?
Là vì việc làm lung lay thị trường của gia tộc Megurine? Câu này, Ted hoàn toàn chỉ hỏi ở trong lòng. Vậy mà ai kia mắt không nhột miệng không ngứa, gật đầu rất thoải mái thừa nhận…
– Phải, nhưng thực chất còn một chuyện nữa…
Ted nghi ngờ nhìn Len. Cậu cũng không để cho bằng hữu tốt đợi lâu, rất đáng đánh đòn trả lời…
– Thật ra, việc chuẩn bị hôn lễ cũng rất mất thời gian!
Ted không nhịn được nữa, bùng nổ gào thét…
– Chết tiệt!!!!!! Vậy cậu còn đòi đổi phòng làm gì???
Lúc này, Len mới nhướn mày không hài lòng, tương đương cũng không hiểu ý của Ted, thật thà trả lời…
– Làm gì là làm gì? Tôi phải đổi phòng mới để lấy giường lớn hơn. Như vậy thì thuận tiện cho đêm tân hôn!
Ngay giờ khắc quyết định, Ted như cảm nhận máu sôi toàn bộ dồn lên não. Nếu không phải là cậu mà là ai đó đang đứng đây. Giờ phút này chắc chắn sẽ bị tức đến hộc máu. Ted gầm lên như thú dữ, lao về phía Len. Để cho bé Rin ngơ ngác đứng một bên không hiểu chuyện gì…
– Chết tiệt!!!!! Dám giấu tôi!!!! Hôm nay tôi liều mạng với cậu!!!!!!!!!!
…..

Tại một góc sân bay nhỏ, nơi cách khá xa với khu vực ba người đang ầm ĩ đằng kia. Một người phụ nữ tóc vàng đứng dựa vào tường, chiếc váy ôm sát eo đầy quyến rũ, trên gương mặt mang theo đó là một chiếc kính râm lớn, cười cười hỏi cậu bé tóc nắng đang đội mũ lưỡi trai kế bên…
– Đi thật sao? Không tính từ biệt cô bé à?
Oliver lưu luyến nhìn về bóng dáng nhỏ bé kia lần cuối, lắc đầu cười nhạt nói…
– Không cần!
– Tôi tưởng mục đích sống của cậu là con bé chứ?
Lily cười cười che khóe môi nói, nhìn Oliver đầy khích tướng. Lập tức Oliver hơi cúi đầu, che mất biểu cảm trên gương mặt, cười cười quay lưng bước đi…
– Không cần đâu! Tôi đã an tâm rồi. Vì có một người đã nguyện cả đời này chăm sóc và che chở cho cô ấy. Thậm chí… là còn tốt hơn tôi!
Nắng trải dài trên con đường cuối hạ, che mờ đi bóng dáng cô độc quạnh hiu của cậu bé vừa mới trải tuổi đời. Lily đẩy đẩy gọng kính, cũng cầm vali nhẹ nhàng bước theo…
– Haha, đương nhiên. Con trai tôi có phúc quá mà! Chúc cậu tìm được một cô bé tốt sớm sớm nhé!
Oliver bất mãn lườm bà ta…
– Tôi chả muốn ở giá như bà như bà đâu. Đương nhiên sẽ tìm được một người vợ tốt!
Ừ, đường nhiên rồi. Nhưng đó sẽ là một câu chuyện khác…
.
Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.