Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 105~
Chương 104 :
Sáng hôm sau, quả thật Len đã đưa Rin đến chỗ của Yuuma. Suốt cả quãng đường đi, Len không nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Đến Rin cũng lúng túng, không biết nói gì.
Lenka ngồi hàng ghế trên khẽ thở dài. Aizz ~, sắp xa nhau mà cứ cái kiểu này thì làm sao mà được chứ? Thật, onii~chan cũng tự cao quá đi, chả thèm xuống nước dù chỉ một tý.
Cái này… có phải gọi là yêu quá ích kỷ không đây?
…
Lúc Rin đẩy cánh cửa vào trong căn phòng. Đã thấy ông ngồi ngay tại vị trí chú vị, nhìn Rin với đôi mắt trìu mến, nói bằng giọng nhẹ nhàng.
– Ta biết con sẽ đến mà!
RIn khẽ thấy hốc mắt nó cay cay. Meiko đứng lên trước tiên, hướng về phía cửa cười cười.
– Đi hướng này nào! Chị đã chuẩn bị tất cả cho em. Một lát chúng ta sẽ lên máy bay sang Anh!
Rin gật gật đầu, đi theo, mím môi quay sang nhìn Len một chút. Lenka hiểu ý, nói như nhắc nhở.
– Em cứ đi đi! Tụi chị sẽ đợi em ở sân bay!
Đợi Rin đi hẳn, Lenka mới cười khúc khích nhìn sang anh trai mình, nói giọng như bỡn cợt.
– Anh không tính nói gì với Rin à?
Len mím môi, không nói. Lenka lại bĩu môi…
– Buồn muốn chết mà còn bày đặt sĩ diện. Nói cho anh biết, sĩ diện không chấm muối ăn được đâu. Ở đó mà ân hận đến mọc nấm luôn đi!
Nói xong, lập tức kéo tay Rinto đi thẳng. Len vẫn đứng đó, môi mỏng hơi mím lại. Lát sau khẽ lắc đầu, quay người đi.
…
– Ồ, cậu còn có chuyện gì sao?
Yuuma ngồi trên ghế, hai tay đan chéo để để dưới cằm, đôi mắt híp lại. Cứ như việc Ted không bước ra khỏi phòng là điều hiển nhiên.
Ted không nhìn Yuuma, chỉ đăm đăm nhìn Gakupo đứng nghiêm chỉnh ở phía sau. Giọng điệu lạnh lẽo…
– Anh biết tôi cần cái gì chứ? Gakupo~san?
Gakupo hơi nâng khóe mắt. Mặt vẫn bình thản đến lạ lùng. Anh rút trong túi chuyên dụng ra một con dao, trước cái nhìn của Ted, quả quyết chặt xuống…
Lưỡi dao sắc bén khẽ lóe lên, thậm chí ngoài âm thanh như chặt đứt rồi, cũng không có bất kỳ âm thanh nào.
Gakupo nâng khóe mắt, cầm khăn lau lau vết máu trên con dao. Mặc cho ngón trỏ ở bàn tay bên trái của anh đã đứt lìa, nửa ngón tay còn nằm trên mặt đất, máu đỏ nhuộm cả sàn nhà, trông thật quỷ dị.
Ted nhếch môi, quay lưng đi. Đây chỉ là sự công bằng, vì toàn bộ hệ thống bom ngày đó, toàn bộ đều là do người đàn ông này lặp nên. Mặc dù ngón trỏ bên trái bị cắt đứt, anh ta không thể sử dụng súng. Mà thôi đi, chuyện này có liên quan gì đến hắn chứ?
…
Gakupo không nhìn đến chiếc cửa đã đóng đến một lần. Anh nhặt ngón tay của mình lên, gói vào chiếc khăn trắng rồi nhét vào túi quần, để lát nữa đem đi đốt. Sau đó lấy một chiếc khăn khác, qua loa băng lại cho chính mình.
– Không đau sao? – Yuuma khẽ cười, Gakupo vẫn trầm ngâm không nói.
Yuuma đứng lên, đôi mắt híp lại, tay vỗ vỗ nhẹ lên vai của Gakupo, giọng thoáng buồn…
– Không hối hận chứ? Tôi tưởng súng là niềm đam mê của anh!
– Không hối hận! – trong suốt những năm qua, ngay giờ phút này, khóe môi của Gakupo đã có một nụ cười thực sự, cứ như hồi tưởng lại những hồi ức buồn đã qua – Tôi mừng vì tôi đã làm được gì cho cô ấy!
Yuuma gật đầu, đi trước ra cửa, nhẹ nhàng để lại một câu nói…
– Tôi biết năm ấy, Luka ~nee~san đã không trao tình yêu cho lầm người!…
…
.
.
.
Sân bay tư rộng rãi thoáng đãng, vậy mà chỉ có vài bóng người trên sân. Trông lác đác đến đáng thương hại. Thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng chim hót ở mấy nhánh cây ven đường gần đó, hoặc là tiếng gió xé ngang bầu trời như gần trong gang tấc.
– Hức, Rin, nhớ quay lại sớm nhé! Chị sẽ nhớ em lắm!
Lenka ôm Rin vào lòng, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Rin thấy hốc mắt mình cũng nóng nóng, gượng cười một tiếng, nhẹ giọng trả lời. Tiếp theo đến Rinto, cậu chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nó một cái, cười một nụ cười như đưa tiễn.
Khi bước đến Ted, anh cười ha ha trêu chọc nó vài câu, véo yêu má nó một phát. Kaito thì đưa cho nó một đống đồ dùng cùng quà khi đi đường. Gumiya thì lườm lườm rồi bảo nhớ quay về sớm.
Nhưng khi bước đến Len. Cậu lại im lặng, nhìn nó không nói gì. Rin thấy sóng mũi cay cay, nói bằng giọng nghẹn ngào…
– Em đi…
– Ừ!
Len chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng. Rin cắn môi, còn định nói thêm gì đó thì giọng của Yuuma vang lên ngay sau lưng…
– Rin, đi thôi con!
Rin nhỏ nhẹ dạ một tiếng, lưu luyến nhìn Len một cái, quay lưng theo Yuuma rời đi.
Lenka liếc mắt oái ăm nhìn Len một cái. Cậu cũng không buồn đáp lại, chỉ đưa mắt nhìn theo Rin đang dần khuất xa.
Meiko đôi mắt hơi rũ xuống, hơi liếc nhìn bóng dáng của Len ở phía xa, rồi lại nhìn Rin ở đằng này âm u. Chậc chậc vài tiếng than thở.
– Ay da ~ Tội Kagamine Len quá đi a ~! Chậc chậc, coi cái bóng dáng kìa, ôi dội ơi lẻ loi quá, đáng thương muốn chết!
Nhận được bóng dáng của Rin hơi cứng lại. Meiko thầm cười ha hả trong lòng. Quả như dự đoán, Rin đã gạt phắt tay của Yuuma ra, mím môi quay người lại chạy trở ngược về.
Len ánh mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ kia chạy về phía mình, ánh mắt khẽ lóe lên. Chưa đến hai phút sau, ai kia đã nhào thẳng vào vòng tay của cậu, nước mắt rơi như mưa, giọng nghẹn ngào nức nở.
– Ư… hức…!!
– Ngoan, ngoan! – Len dịu dàng vỗ mái đầu nó, mặc nó lau nước mắt nước mũi trên áo mình. Rin nấc lên từng cơn, mắt đỏ hoe.
– Hu hu, em sẽ… hức… trở về sớm!!
– Ừ, tôi biết!
– Hức, hức,… Chờ em, được không?
– Ừ, em là do tôi nhặt về, tôi nuôi em! Thì em phải biết mà mò về chủ nhân đấy!
Rin gật gật đầu, nước mắt nước mũi còn tèm nhem thê thảm hơn cả Lenka. Cậu nhíu nhíu mày, khẽ cười, đặt lên môi nó một nụ hôn.
– Mèo con, tôi chờ em về…!
….