[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 104~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 104~


Chương 103 :
– Rin~chan!
Lenka cũng vui mừng reo lên, lao ra khỏi vòng tay của Rinto. Hai người nhào lại, ôm nhau thắm thiết. Nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt…
– Lenka~san, em… em… còn cả Teto~san… hức… bố em…
Lenka nhìn sang phía Len, thấy cậu hơi trầm ngâm, lắc đầu. Lúc này mới cúi xuống, cười nhẹ vỗ vỗ vai của Rin.
– Rin, ngoan nào! Ngoan, đừng khóc!
Mọi người đều trầm mặc, trong không khí chỉ vang lên tiếng khóc của Rin cùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi của Lenka. Lúc này, Rinto mới lên tiếng đánh gãy không khí.
– Mọi người vào đây một chút!
Mọi người nhìn nhau, gật đầu. Chiếc trực thăng rất lớn, bước vào. Rinto nhìn xung quanh hết một lượt, hơi thở vẫn bình ổn, đưa tay vén tấm màn mỏng ngăn sang một vách khác.
Tất cả đồng loạt trong nháy mắt nhìn vào bên trong. Không hẹn hít sâu một hơi. Nước mắt của Rin càng rơi xuống mãnh liệt hơn, kể cả Ted đứng kế bên hô hấp cũng càng gấp gáp, bàn tay run lên từng cơn.
Mọi người ăn ý liếc nhìn nhau, sau đó bước ra ngoài. Chỉ có Rin là còn lưu luyến quay lại nhìn một cái. Trong căn phòng chỉ còn lại Rinto, Ted, cùng… Teto.
– Cô ấy… còn sống. Sao có thể? Rõ ràng… tôi nghe thấy tiếng bom nổ…!

Ted hô hấp gấp gáp, mắt đỏ hoe nhìn về người con gái đang say giấc trên giường. Bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt kia, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến anh mừng rỡ. Gương mặt này… người con gái đáng ghét này. Anh đã ngỡ… đã ngỡ rằng sẽ chẳng còn có thể gặp lại cô được nữa.
Vậy mà… cô vẫn ở đây, cô vẫn ở đây mà…
– Tiếng bom đó là vọng từ một nơi gần đó thôi. Chắc cô ấy muốn chết nguyên vẹn, nên trước lúc bom nổ cô ta đã làm vô hiệu hóa nó! Nhưng mà dường như bây giờ, cô ấy cũng chả được nguyên vẹn lắm!
Rinto nhún vai, nhàn nhạt nhìn về đôi chân của Teto dưới tấm chăn, sau đó lại nhìn Ted cùng Teto lại lần cuối, cũng rời bước ra ngoài.

Ted ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay ấm nóng vuốt ve gương mặt của cô, nước mắt tràn ra, đau đớn không chịu nổi.
Ai nói người đàn ông không bao giờ khóc? Chỉ là chưa có chuyện gì làm anh ta đau lòng đến khóc thôi.
Người con gái này, làm anh đau lòng như vậy.
Ghét cô kinh khủng. Rất ghét rất ghét. Ghét lắm luôn ý, nhưng mà vẫn không nhịn được yêu cô. Yêu cô đến điên cuồng, ích kỷ chỉ muốn giữ riêng cô cho bản thân mình. Thích đến không kiềm chế được.
Vô ý, chỉ là thích rồi.
– Đồ ngốc này, em thật đáng ghét quá. Vợ à…
Ted chậm rãi nâng người cô dậy, ôm cô vào lòng một cách nhẹ nhàng, tránh làm đánh thức cô. Gương mặt anh úp vào cổ cô, bóng lưng vững chãi của một người đàn ông khẽ run, mặc cho những chất lỏng kia thấm ướt vai áo cô.
Cô ấy vẫn ở đây. Cảm ơn vì em vẫn ở đây. Cảm ơn em…

– Len…!
RẦM!!!!!!
Rin giật mình, trơ mắt nhìn cánh cửa vừa đóng sập lại trước mặt nó. Gãi gãi đầu. Rin khẽ bĩu môi, Len lại giận dỗi cái gì vậy?
Rin cúi thấp đầu, vặn cửa mở ra một khe hở nhỏ. Vừa vặn thấy Len đang đứng bên bàn trà, rót vào ly một ly rượu, định ngửa lên uống. Nhưng cuối cùng lại đập xuống, vỡ toang.
Rin giật thót, đang phân vân có nên bước vào không. Nếu bước vào, có thể nào nó cũng tan tành như cái ly kia không? Nghĩ như thế, Rin không nhịn được rùng mình.
Cũng không đợi Rin suy nghĩ xong, dường như đã bị Len phát hiện ra. Cậu cáu gắt hừ một tiếng, lập tức ngồi trên giường nhắm mắt lại, không thèm nhìn Rin một cái.
Rin bĩu môi, cậu thật… Giống trẻ con quá đi, tự nhiên lại giận dỗi.

Rin bước nhẹ lại, bàn tay nhỏ bé vươn ra, kéo kéo áo Len một cái. Cậu không quan tâm, quay mặt qua bên kia, không thèm nhìn.
Rin bước qua bên kia nhìn mặt cậu, chỉ thấy cậu nhắm tịt mắt, quay qua bên kia. Rin cũng kiên nhẫn chạy sang, cậu lại nhắm tịt mắt không thèm nhìn.
Cuối cùng Rin vốn hiền lành cũng cáu lên, hét ầm…
– Này!!! Anh đang làm sao đấy? Em đã làm cái gì đâu??
Lúc này Len bật mở mắt ra, kéo tay Rin một cái, khiến nó ngã lên giường. Chưa kịp ngồi dậy đã bị cậu áp phía trên. Vừa mở mắt, đã thấy ngay gương mặt lạnh lẽo cùng điệu cười trào phúng của cậu. Len bóp hai má nó, nói lạnh như băng.
– Sao? Tôi chiều quá sinh hư, giờ có gan cãi lại tôi luôn rồi à?
Rin cắn môi ủy khuất, định mở miệng. Lặp tức lại bị đôi môi của Len áp tới. Lần này không hề dịu dàng thương tiếc, mà giống như một sự trừng phạt. Cậu cắn, xé không thương tiếc. Chiếc lưỡi bị mút mạnh khiến Rin khẽ xót. Bờ môi như bị cậu cắn nát, vờn đùa không thương tiếc.
Thậm chí khi nó cảm nhận được trong miệng của cả nó và cậu đều có máu, mà cậu vẫn không dừng lại.
Áp lực, uất ức, khó chịu cùng tủi nhục dồn nén mấy ngày quá khiến nó không chịu được. Cuối cùng phát tiết khóc òa ra, lập tức như cái bạt tai tát thẳng vào mặt cậu.
Lí trí quay trở lại khiến tầm mắt của cậu tỉnh táo ra. Nhìn thân hình nhỏ bé với hai hàng nước mắt rơi như mưa, môi còn rướm máu, mắt đỏ hoe trào nước. Nhìn chung trông rất thê thảm.
Cậu ảo não thầm mắng mình một tiếng. Sao lại không biết kiềm chế như thế? Cậu cầm chăn quấn quanh nó như con sâu, gọn nhẹ ôm nó vào lòng, vừa vỗ lưng vừa lau nước mắt cho nó.
– Được rồi, đừng khóc! Sẽ không như vậy nữa!
Len ôm nó vào lòng, nói nhỏ như tiếng rên rỉ. Rin cũng nghe thấy, dần dần, chỉ còn là tiếng khóc đứt quãng, xen trong đó còn có những lời chất vấn…
– Hức… anh quá đáng… hu… em đã làm gì? Ư… hức…!
Len khó chịu ôm nó vào lòng. Chỉ lầm bầm nói nhỏ. Cuối cùng cậu cũng biết, hóa ra mình chả lạnh lùng gì, chả kiêu ngạo gì, cũng chả có sức chịu đựng tốt. Len chỉ biết cậu rất ích kỷ mà thôi.

– Chứ không phải tại em? Thế nào? Em quyết định đi với ba em phải không?
Muốn bỏ cậu mà đi hả? Không cho phép! Len oán hận nghĩ, càng nghĩ càng giống như đứa con nít, ôm nó càng chặt hơn.
Rin ngớ người ra. Hóa ra từ chiều cậu cáu gắt vì chuyện này?
– Sao? Em muốn đi thật chứ gì?
Giọng cậu khàn khàn. Tự dưng có một ông già nhiều năm không xuất hiện bỗng dưng giờ lại nhảy ra, bảo lấy đi con mèo của cậu. Bảo lấy là lấy sao? Giành được đi rồi hẵng nói.
– Em… em… – Rin cắn môi. Nó cũng bối rối, rốt cuộc cũng không biết làm thế nào. Rốt cuộc, nó cũng không nỡ rời xa cậu. Nhưng mà…
– Nhưng mà, em muốn tìm hiểu về gia đình thật sự của mình. Về Megurine Rin. Len, anh muốn em phải hối hận sao?
Rất không cam lòng, cũng rất không nỡ rời xa cậu. Nhưng nó sợ, nó sợ sau này mình sẽ hối hận…
Len siết chặt vòng tay lại. Cuối cùng cũng buông tay Rin ra, quay lưng đi thẳng, nhàn nhạt vứt lại một câu…
– Em muốn làm gì thì làm!

Còn khoảng 1 hoặc 2 chap nữa sẽ end ~ Au sẽ cố dồn lại cho nhiều =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.