Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 101~
Chương 100 :
Rin, Len cùng mọi người bước vào một căn phòng lớn. Rin nép nhỏ người áp sát vào Len, từng bước nhỏ đi đến. Theo sau là Kaito, Ted cùng Gumiya, dẫn đầu là cô nàng tóc nâu quyến rũ đầy gợi cảm.
Rin hơi ngửa đầu ra, loáng thoáng thấy trên ghế chính là một người đàn ông trung niên với mái tóc hồng, nhìn như mới ngoài ba mươi, không mang theo vẻ tà mị dụ người của Len, từ thân ông toát ra sự cương nghị, mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành. Đứng bên cạnh là người đàn ông tóc tím mà Rin đã gặp lúc nãy.
Thấy mọi người bước vào, người đàn ông đứng phắt dậy, gương mặt đầy tạp xúc. Vui mừng? Lo lắng? Nghi ngờ? Và cả sự bối rối dễ dàng thấy được trong từng nếp nhăn nơi khóe mắt ông.
Yuuma Megurine nhẹ nhàng đảo đôi mắt qua năm người vừa bước vào căn phòng, đôi mắt sáng choang choang nhìn về phía Rin đang nép người vào phía Len. Nhìn Rin với vẻ mặt có vẻ hơi khó hiểu, cả sự lúng túng khi nhìn về phía nó.
Mà đương nhiên, cậu thì thù ghét cái ánh mắt đó đắm đuối cực kỳ, giọng cũng bắt đầu lộ ra vẻ bất mãn, ôm phắt Rin vào trong ngực. Giọng nam trung vang vọng trong căn phòng, đập thẳng vào màng nhĩ của tất cả mọi người.
– Ông phái sát thủ giết người của tổ chức tôi, cài bom ở biệt thự tôi, và bây giờ lại nhìn chăm chăm vào người phụ nữ của tôi?
Meiko vừa ngửa đầu nhấp ngụm trà, nghe câu nói của Len suýt sặc. Trơ trơ mắt nhìn Rin, lướt lên lướt xuống, mặt ngớ ra trông cực kỳ mất mĩ cảm.
Người phụ nữ? Quá cầm thú!
Rin đỏ mặt, định phản kháng, nhưng toàn bộ gương mặt đều úp vào trong lồng ngực cậu. Từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy cô gái thẹn thùng úp gương mặt vào tình nhân của cô.
Yuuma bối rối, những cảm xúc vốn không bao giờ xuất hiện trên mặt một lão đại lão luyện thì bây giờ lại hiện ra hết sức rõ ràng. Yuuma ho khan, mắt nhìn về phía Rin nằm trong ngực Len…
– Cho tôi… nói chuyện với con bé!
Len lườm Yuuma đầy bất mãn, tay càng ôm chặt Rin hơn, môi mấp máy kiên định từng chữ…
– Mơ . Đi!
Yuuma thậm chí không thèm nhìn và nghe Len lấy một lần, chỉ đăm đăm nhìn về phía Rin. Một lúc sau mới mở miệng…
– Ít ra cậu phải nể mặt giao tình của mẹ cậu và ba tôi, nể mặt cả em gái tôi nữa!
Rin cảm nhận được vòng tay ôm mình khẽ cứng đờ, sau đó từ từ buông lỏng một cách không tình nguyện. Nó quay mặt nhìn Yuuma, sau đó nhận ra ánh mắt của ông quá nóng bỏng, bối rối đứng sau lưng Len.
Yuuma cũng nhận ra mình quá thất thố, khụ khụ hai tiếng kiềm nén cảm xúc của mình lại. Sau đó lại ngồi xổm xuống trước mặt mọi người, hoàn toàn quăng đi cái gọi là thể diện. Ông chậm rãi đưa ra bàn tay của mình, thậm chí nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bàn tay ông vì căng thẳng mà run rẩy.
– Cô bé, đến đây với ta! Để ta nhìn một chút!
Rin rụt rè nhìn Yuuma, sau đó ngẩng đầu nhìn Len, thấy cậu không nói gì, mới từ từ bước đến chỗ của Yuuma. Đến khi đặt bàn tay nhỏ bé vào đôi tay ông, Rin mới nhận ra bàn tay của ông đầy mồ hôi.
Bàn tay cuộn lại nắm lấy bàn tay của nó, khẽ run rẩy. Ông khẽ khàng cất giọng, nói nhẹ như sợ Rin chạy mất.
– Ta… ta ôm con có được hay không?
Lên phía sau nhéo mày, trừng mắt lên. Rin nắm lấy tay của ông, cảm thấy không bài xích, còn có cảm giác thân thuộc và dễ chịu. Gật đầu một cái, người đàn ông gần ba mươi kia vui mừng như đứa trẻ được kẹo. Nhẹ nhàng ôm Rin vào lòng, bàn tay kia đi lên xuyên vào mái tóc nó, chạm nhẹ đến phần gáy, vuốt ve vết sẹo xấu xí lồi lõm kia.
Yuuma ụp gương mặt mình trên bờ vai Rin. Nó cảm nhận được thân thể ông run run, và cái cảm giác ẩm ướt ấm nóng xuyên qua lớp vải đến trên bờ vai nó.
Người đàn ông này… đang khóc.
Một lúc sau, giọng nói của Yuuma vang lên, khàn khàn đầy xúc động, nhỏ nhưng đủ để làm mọi người trong căn phòng nghe thấy.
– Miriam, con gái… Anh tìm thấy con gái của chúng ta rồi! Anh tìm thấy Rin rồi!
…
Cả căn phòng như hít vào một ngụm khí lạnh. Rin cứng đơ người, chết trân trân, thẫn thờ, đại não như đình chỉ mọi hoạt động.
Ông ta… vừa mới nói gì?
Con gái…?
Con gái của…?
Rin giật thót, đẩy Yuuma ra, người run rẩy lùi về phía sau. Giấc mơ kia như chầm chậm quay lại trong đầu, thực đến nỗi cứ như Rin quay về lúc nó bốn tuổi…
Chiếc xe tải đó, ngày mưa đó…
Vụ nổ bom đó…
Tất cả như quay chầm chậm lại trong đầu chân thật như một cuốn phim. Càng hiện ra càng đau đầu, nhưng Rin không dám lắc đầu, cũng không dám chớp mắt. Vì chỉ sợ chỉ cần một động tác nhỏ thôi, các mảnh ký ức vụn vặt đó cũng sẽ trôi đi hết.
Bất giác, nước mắt Rin chầm chậm chảy xuống…
Nó không phải là trẻ mồ côi…
Nó cũng không phải là Rin Kagamine…
.
Nó là Rin Megurine…
…
Tất cả chuyện này, cần phải có một lời giải thích…
…
Chap sau gấp đôi nhé mina ~ =((