Ép Hôn

Chương 86


Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 86

– Ko- ko chờ thằng nhok nói hết câu, con bé đã tạt ngay gáo nước lạnh (hix, trời lạnh thế mà, ác thật >” – huh? uk`, thế thì thôi- thằng nhok có vẻ hơi thất vọng nói.
– mà anh có việc j` ak`?
– Ko có j`- thằng nhok chối.
– Anh này lạ thật, rõ ràng là có j` mà- con bé nhìn theo thằng nhok đã đi về phòng, bĩu môi nói. (nhỏ này mới lạ, lúc ng` ta mun nói thì nhảy ngang họng, còn j` nữa đâu >” “You are always on my mind,
all days and all the time
You are everything to me,
bright the stars to let me see”
Chuông điện thoại reo, con bé thôi nhìn theo thằng nhok nữa. vui vẻ bắt điện thoại của Hana.

– – giọng Hana có vẻ lo lắng.
– Huh? Ak`, ko có j`, tớ đến ngay đây- con bé cười.
Cắt máy.
Vơ lấy cái áo khoác, con bé nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, đi đến một quán kem cách đó ko xa- nơi mà Hana đang chờ. Vừa chạy vào quán, nó đã nhác thấy Hana ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ. Rón rén lại gần, con bé mỉm cười đầy ranh mãnh, cố ko tạo ra tiếng động j`, rồi bất ngờ đưa tay lên, đập mạnh vào vai Hana.
– Áh!- Hana giật mình hét lên, quay lại đằng sau thì thấy con bé đang đứng cười hì hì.- Anny!
– Hi! Hi`, giật mình hả?- con bé cười.
– Chứ sao nữa! Tớ sợ suýt chết! lần sau cậu đừng làm thế nữa.- Hana nhăn mặt nói.
– Huh? Vậy ak`? Sr nha, lần sau tớ sẽ ko vậy nữa.- con bé nói, vẻ bik lỗi, nhưng rồi bất chợt cười gian- nhưng lần sau nữa thì tớ ko chắc, hehe…..
– Anny! Cậu thật là…..- Hana vẻ bất lực hét lên, đưa tay đập nhẹ vào ng` con bé.
– Nè, đau! Tớ chỉ đùa thui, hì hì. Nhỡ lần sau cậu lăn ra bất tỉnh nhân sự lun thì khốn, hehe….- con bé cười cười nói.- mà thôi, h chúng ta đi đâu trước?
– Đi mua sắm đi, tớ cần mua một ít đồ thêm một số quần áo- Hana đề nghị.
– Ok thui.- con bé dễ dãi.
Cùng Hana đến trung tâm mua sắm, con bé chóng cả mặt vs lượng ng` đông đúc ở đây. Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ nên có nhiều ng` đi mua sắm, haiz…..Cố chen chân qua đám ng` đông như kiến cỏ này, nó và Hana dừng lại trước một shop đồ nữ khá là thưa khách- đây chính là mấu chốt của việc tụi nó chọn nơi này. Chầm chậm đi dạo quanh shop, tụi nó nhìn lần lượt từng bộ áo quần. Chợt, con bé phát hiện ra một điều rất thú vị: tất cả các bộ quần áo này đều do một nhà thiết kế rất nổi tiếng tạo ra, nó rất hâm mộ các mẫu quần áo của ng` này nên rất dễ nhận ra sự tương đồng giữa chúng. Mỉm cười, con bé khẽ lắc đầu khi thấy những tác phẩm này bị bỏ quên ở đây, chẳng ai nhận ra chúng. Có lẽ là vì chúng ko hề có biển quảng cáo, ghi tên nhà thiết kế này nhà thiết kế nọ, ko đc làm rầm rộ nên chẳng ai để ý đến. Con ng` ta đúng là lúc nào cũng coi trọng vẻ bề ngoài cả- con bé cười cười nghĩ.
– Hana, cậu thử bộ này xem.- con bé nói, đưa cho Hana một bộ váy liền màu trắng phớt hồng ngắn trên gối, tà áo đc cắt tỉa công phu trông có vẻ hoang dại song vẫn ko mất đi sự nữ tính mềm mại vốn có của bộ váy này.
Hana khẽ nhíu mày nhìn bộ váy mà con bé đưa ình. Từ trước đến h cô rất hiếm khi mặc đồ màu trắng, bởi màu trắng- nó sao quá thanh khiết, trong sáng đến khó mà với tới………
– Sao thế? Cậu ko thick ak`?- con bé cất giọng hỏi khi thấy Hana cứ cầm bộ váy mà ko chịu đi, ánh mắt có chút khác lạ.

– Huh? Ak`, ừ, ko sao- Hana giật mình nhìn con bé, cười nhẹ- Ko có j`, chỉ là…….tớ có thể đổi màu váy khác ko?
– Huh? Tại sao? Tớ nghĩ màu trắng rất hợp vs cậu mà.- con bé ngạc nhiên nói.
– Ukm, ko có j`, chỉ là……..tớ ko thick màu trắng lắm- Hana mỉm cười- tớ lấy màu xanh biến nhé!
– Đc thôi, nếu cậu mun- con bé nhún vai, tỏ ra dễ dãi, dù sao nó cũng ko mun áp đặt bất cứ điều j` lên ng` khác, nếu Hana đã ko mun thì cũng ko sao.
Hana mỉm cười vẻ cảm ơn rồi lấy bộ váy màu xanh biển gần đó và mấy bộ đồ nữa- nhưng tuyệt ko có bất cứ thứ j` màu trắng…..Cô bước vào phòng thử đồ. Ở bên ngoài, trong lúc chờ đợi, con bé đi dạo quanh shop, rồi bất chợt nhìn thấy một dáng ng` quen thuộc vừa lướt ngang qua. Khẽ nhíu mày, con bé dường như đang suy nghĩ j` đó, rồi bỗng mỉm cười đầy thick thú. Bước nhanh đến quầy tiếp tân của shop đồ, con bé hất mặt nói.
– Tôi mun gặp Key Lesmond_ ng` thiết kế đống áo quần này.
– Oh……- cô nhân viên thoáng bối rối khi nghe nhắc đến cái tên kia, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại sự bình tĩnh- Xin lỗi, nhưng ở đây ko có ai tên là Key cả ạk. Và, một nhà thiết kế nổi tiếng như vậy, sao có thể ở đây.
– Thật ư?- con bé nheo mắt hỏi, giọng mĩa mai thấy rõ.
– Vâng.- cô nhân viên kia lại một lần nữa khẳng định.
– Oh`, vậy thì chắc tôi nhầm rui`, xin lỗi cô- con bé mỉm cười, vẻ hơi bối rối nói.
– Vâng, ko có j`.- cô nhân viên từ tốn trả lời, ko để ý một nụ cười đầy gian xảo hiện ra trên khuôn mặt vị khách đứng trước mặt mình……..
Con bé ko nói j` nữa, mỉm cười đầy thân thiện có chút ngượng ngùng vì nhận nhầm, rồi bước đi về phía phòng thử đồ, trên tay cầm bộ váy trắng phớt hồng lúc nãy.

Cô nhân viên kia thấy con bé đã đi khá xa, ko quan tâm đến ng` tên Key kia nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Thực ra ko ít ng` đã từng hỏi về ng` này, nhưng lần này, khi đối diện vs cô bé đó, cô nhận ra sự áp đảo quá lớn. Khi nhìn vào mắt cô bé kia, phải khó khăn lắm cô mới giữ đc bình tĩnh. Một đôi mắt quá sâu, như nhìn thấu tất cả……….
– Ah! Ko!- cô nhân viên hốt hoảng la lên.
Hóa ra, con bé chỉ làm như nhận nhầm để lừa cô nhân viên đó thui, nó chỉ chờ cô ta quay ng` đi, ko chú ý j` nó nữa thì ngay lập tức chạy hết tốc lực vào trong phòng nhân viên…..
Mỉm cười. Căn phòng này quả thật ko khác mấy so vs suy nghĩ của con bé. Tuy bên ngoài treo biển là phòng nhân viên, nhưng thực ra bên trong lại rất rộng lớn, trang trí đẹp hơn bất cứ căn phòng nào một ng` giàu có có thể có. Khẽ nhếch môi lên tạo thành một nụ cười nhẹ có chút mĩa mai, con bé chầm chậm tiến vào trong, nơi cô bik chắc có ng` mà cô mun gặp……
– Sao anh lại trốn trong này thế chứ? Thật là, mất công em tìm kiếm quá đi thôi.- con bé cười cười nói.
– Em tìm tôi ak`? Thật là có nhã ý.- giọng một ng` con trai vang lên, tỏ vẻ mĩa mai nhưng cũng vô cùng ấm áp.
– Tất nhiên rui`! Ai bảo em yêu anh nhiều thế chứ!- con bé bật cười đáp lại, nhìn ng` con trai trước mặt mình vẻ thick thú.
– Thế cơ đấy! vậy mà từ trước đến h tôi ko bik!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.