Bạn đang đọc Em Trai Là Đại Boss – Chương 22: Xúc Cảm
Không khí trong phòng khách đặc biệt yên tĩnh.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
“A !” Tiếng thét chói tai vang lên phá hỏng cả cảnh tượng trước mặt. Cô gái mặt mũi đỏ bừng lấy hai tay che mặt, lùi về phía sau, sợ hãi nói :”Em… Em… Chị… Chúng ta vừa…”
Trái ngược với biểu hiện rối loạn của cô, chàng trai bình thản sờ môi mình, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như muốn cảm nhận lại xúc cảm vừa rồi. Ừm, tư vị rất tuyệt vời, ngọt ngọt thơm thơm, lại còn vô cùng mềm mại. Nếu có cơ hội, nhất định phải nếm lại.
Tất cả sự xúc động đều được che giấu qua đôi mắt lãnh đạm không cảm xúc, anh nghiêng đầu thích thú nhìn cô, cười nhẹ :”Có gì đâu, chỉ là chạm qua thôi mà, chị em ai mà chẳng làm vậy, người ta còn ôm ấp hôn hít nhau cơ mà, chúng ta thế này là còn quá bảo thủ.”
Huyền Dương sau khi nghe lời giải thích của anh, rồi nhìn thấy vẻ mặt bình thản đầy vô tội, liền xấu hổ bình tĩnh lại. Quả thật cô có hơi làm quá lên, dù sao cũng là nụ hôn đầu của cô, bị chính em trai mình lấy mất có hơi… kỳ lạ.
Cô vội vàng đứng dậy, luống cuống chạy lên phòng, để lại người con trai sắc mặt nguy hiểm trong phòng khách. Huyền Dương xông vào nhà tắm, đứng trước gương chăm chú soi khuôn mặt mình.
Trời, sao lại đỏ rực thế này. Chẳng phải đây là điều bình thường trong gia đình sao, cô cần gì phải hốt hoảng như vậy. Vỗ vỗ vào má mình, Huyền Dương tự mình an ủi.
Nhưng khi nghĩ đến khoảnh khắc kia, tim cô lại không nhịn được mà đập nhanh lên. Môi Minh Kỳ, nhìn bên ngoài thì có vẻ mỏng, trông cực kỳ lạnh lùng, ai ngờ khi tiếp xúc lại nóng ấm như vậy.
Khoan… Cô đang suy nghĩ gì vậy ?
Huyền Dương gần như sắp phát điên, cô rửa mặt bằng nước lạnh thật lâu, một lúc sau mới bình tĩnh nhìn người con gái trong gương.
Minh Kỳ là em trai cô, tuyệt đối không được suy nghĩ đến mấy cái vấn đề nhạy cảm như vậy.
Huyền Dương, phải cư xử thật chín chắn, thật thật chín chắn…
“Dương Dương ?” Tiếng nói dễ nghe phát ra từ cửa phòng.
Anh tựa nửa người lên cánh cửa phòng cô, hai chân vắt chéo, hỏi cô :”Tôi vào nhé ?”
Huyền Dương rầu rĩ đi ra từ phòng tắm, không dám nhìn thẳng vào anh. Cô cụp mắt thật thấp xuống, đôi môi hơi chu lên. “Xin lỗi, chị hơi kích động.”
Minh Kỳ ôn nhu ngắm con mèo nhỏ của anh, giọng nói hiền hoà :”Cũng là tại tôi đột nhiên quay sang, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bởi vì sau này em phải tập làm quen với việc hôn anh.
Đương nhiên câu sau anh không dám nói ra thành lời, chỉ dùng ánh mắt nồng đậm yêu thương nhìn cô.
“Có việc gì sao ?” Huyền Dương hỏi.
Minh Kỳ liếc qua cuốn sách trên tay, tuỳ tiện hỏi một số chỗ. Vốn muốn nhìn cô xấu hổ vì sự tiếp xúc thân mật này, nhưng nếu cô đã không muốn để ý đến vậy, anh có thể bỏ qua.
Huyền Dương rất nghiêm túc xem xét, cô viết ra một tờ nháp những điều cần lưu ý rồi giảng lại một cách từ từ cho anh. Giọng cô ngọt ngào, nhẹ nhàng, rất dễ khiến người nghe phải say đắm.
Minh Kỳ bên ngoài chăm chú nghe giảng, gật đầu lìa lịa, trong lòng lại chỉ chú tâm đến hương thơm phả ra từ người cô, thanh mát và quyến rũ, đặc trưng của người con gái tuổi xuân xanh, bên tai lại thoang thoảng tiếng nói của cô. Minh Kỳ đắm chìm trong khung cảnh hạnh phùc, ngây ngốc ngồi đó.
Huyền Dương giải thích cho Minh Kỳ xong cũng đã tối muộn, cô bảo anh về phòng ngủ sớm giữ sức khoẻ. Minh Kỳ khó khăn bước ra, sử dụng đôi mắt cún con luyến tiếc nhìn cô. Huyền Dương tâm hơi nhộn nhạo. Em trai cô, thực sự rất đáng yêu !
———
Ngày diễn ra kỳ thi.
“Nhớ kỹ tập trung làm bài thật ổn định và chắc chắn, làm xong thì phải dành thời gian để soát lại bài, đừng bao giờ chủ quan, nếu có người hỏi bài thì đừng để ý, nghe chưa, tất cả những người ở đây đều là đối thủ của em, phải…” Huyền Dương vừa dặn dò, vừa kiểm tra lại hộp bút của anh.
Bút bi, đủ. Bút chì, có hai cái. Thước kẻ, sẵn sàng. Huyền Dương lo lắng nhìn anh, lấy khăn trắng thấm nhẹ lên vầng trán ươn ướt mồ hôi của anh.
Minh Kỳ vui vẻ trước cử chỉ yêu thương của cô, anh nghiêng đầu cười tủm tỉm, trông rất bình thản.
Sự bình tĩnh của Minh Kỳ khiến Huyền Dương hận muốn chết. Ngày này hai năm trước, cô cũng không thoải mái như vậy, lúc đó bồn chồn khủng khiếp, chỉ sợ hãi vào phòng thi gặp phải câu mình không biết.
“Dù không đỗ cũng không sao, còn rất nhiều lựa chọn khác ngoài đại học A…” Huyền Dương an ủi anh, nhưng trong lòng lại có vài phần chắc chắn anh sẽ đỗ, thậm chí còn đỗ với số điểm rất cao.
Minh Kỳ hơi nhíu mày, cười lặng lẽ. Nhưng như vậy, sẽ không được học cùng trường với em…
“Đừng ở ngoài trời quá lâu, vào một quán nào đó gần đây nghỉ ngơi đi.” Anh quan tâm nói.
Huyền Dương ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, quyết định làm theo lời Minh Kỳ.
“Vậy chị đi đây !” Cô vẫy tay chào, định quay người đi thì cánh tay bỗng dưng bị giữ lấy, cả cơ thể đổ dồn vào lồng ngực rắn chắc.
Huyền Dương khó hiểu nhìn anh, thắc mắc :”Sao vậy Tiểu Kỳ ?”
Minh Kỳ ôm chặt lấy cô, bàn tay siết nhẹ bên eo, ánh mắt sâu xa mơ hồ, giọng nói từ tính rất mê người. Anh nói :”Chờ tôi, đừng đi đâu cả.”
Bởi vì cả người áp sát vào người anh nên tiếng nói phát ra từ lồng ngực chui trực tiếp vào lỗ tai cô, khiến cô hơi ngứa ngáy.
Huyền Dương muốn thoát khỏi tình trạng này, xấu hổ cựa mình. Đúng lúc Minh Kỳ thả tay ra, anh vươn tay xoa lên đôi má ửng hồng của cô, trân trọng như một đồ vật quý báu.
Cô ngước lên nhìn anh, làn da trắng trẻo càng nổi bật dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, đôi mắt kiên định, sắc xảo lúc này chỉ chứa đựng hình bóng người con gái, sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi hồng nhạt. Một khuôn mặt yêu nghiệt, tuấn mĩ khiến người khác phải nghẹt thở.
Đột nhiên, tim cô đập một cách điên loạn, máu nóng vọt lên đầu, Huyền Dương không thể làm gì ngoài việc ngờ nghệch ngắm anh.
Minh Kỳ thở dài, trong mắt lại phẳng phất ý cười, anh lùi ra phía sau một chút rồi giơ tay lên chào. Huyền Dương cũng tự giác làm theo. Đến khi nhìn anh xa đi xa dần cô mới hoàn hồn trở lại.
Ánh mắt phức tạp nhìn theo anh. Có lẽ anh thật sự rất đẹp trai, cô nhận thấy trên con đường anh đi, mọi người tự giác tách ra chừa lại một con đường. Mấy nữ sinh nhìn anh đi qua phấn khích, mặt đỏ lên nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Tim Huyền Dương trùng xuống, quay đầu tuỳ tiện đi vào một quán cà phê gần trường. Không khí trong quán mát mẻ, thỉnh thoảng lại vang lên một bản nhạc trữ tình ngày xưa. Nhưng tất cả những thứ này không thể làm Huyền Dương bớt rối loạn.
Cô gọi một cốc cà phê sữa đá, ánh mắt hướng về cổng trường giờ đã không còn bóng dáng của thí sinh nào, có lẽ họ đã vào hết phòng thi.
Huyền Dương suy nghĩ vẩn vơ, lại vô tình nhớ đến tình cảnh vừa rồi, bất giác cô cảm thấy bực tức.
Hình như… Từ lúc nào… Cô đã bắt đầu coi Minh Kỳ như là một người đàn ông.