Bạn đang đọc Em Trai Là Đại Boss – Chương 21: Nụ Hôn Chớp Nhoáng
Minh Kỳ thích thú ngắm nhìn vẻ mặt ngượng ngùng trên mặt cô, trông cô như một cô bé vừa phạm lỗi, chỉ biết đỏ mặt cúi gằm mặt xuống.
Huyền Dương hai tay xoắn xuýt lại với nhau, trong đầu không ngừng vang lên tiếng trách cứ. “Xong rồi, xong rồi, Tiểu Kỳ có nghĩ mình bị biến thái không nhỉ ?”
Sau đó, cô nghe thấy giọng nam xen lẫn tiếng cười nhẹ vang lên :”Vậy… Có muốn xem lại không ?”
Huyền Dương : … Cô có được gật đầu không ? Sẽ không bị mọi người khinh bỉ chứ ?
Minh Kỳ không nhịn được liền phì cười ra tiếng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời khiến người đối diện chao đảo. Anh ôn nhu nói, ánh mắt không che dấu vẻ dung túng :”Nếu muốn biết, có thể đến đây sờ…”
Em trai cô thật sự lưu manh quá, đồ yêu nghiệt làm hại con gái nhà lành, cô thật vô tội, thật trong trắng, cô thề rằng cô không thèm sờ mấy cái “khúc” đáng yêu đó, cô thề… Hừ hừ.
Trong lòng nghĩ thầm như vậy, nhưng đôi má lại càng ửng hồng, môi chu lên tỏ vẻ bất mãn :”Thì chị cũng chỉ hỏi qua thôi mà, không quan trọng lắm. Mà em đã xem xét tờ kế hoạch chị để trên bàn chưa ?” Huyền Dương rất tự nhiên chuyển chủ đề.
Minh Kỳ nhướng mày, lơ đãng gật đầu. “Đã đọc, rất bổ ích, cảm ơn.”
“Không có gì, kể từ bây giờ có gì không hiểu em cứ nói với chị, chị sẽ giúp em trong việc ôn thi.” Cô khiêm tốn đáp, hai tay cầm hai đĩa ăn sáng phong phú đặt lên bàn. “Nào, giờ thì ăn thôi !”
Minh Kỳ ngồi đối diện Huyền Dương, chậm rãi bắt đầu ăn. Cảm nhận được ánh mắt chăm chú về phía mình, anh hiếu kỳ hỏi :”Sao vậy ?”
Huyền Dương híp mắt, tay chống cằm nhìn người con trai. “Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa đầy đủ cả hai chị em.” Nói xong, cô vội vàng cắn một miếng to để che đậy sự bối rối của mình.
Minh Kỳ im lặng, rồi đột ngột vươn tay để lên khoé môi cô, nhẹ nhàng phủi đi vụn bánh mì bị dính. Anh cười dịu dàng. “Ừ, cũng lâu lắm rồi.”
Huyền Dương đắm chìm trong sự ngọt ngào đến mức sâu răng đó, hai người tiếp tục bữa ăn một cách vui vẻ.
Ăn xong, bọn cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Huyền Dương ngồi cùng với Minh Kỳ trên chiếc ghế to nhất, anh dựa lưng vào nệm, choàng tay quanh vai cô. Huyền Dương thỉnh thoảng lại nhích lại gần theo bản năng khiến Minh Kỳ rất hài lòng.
Đang say sưa xem một phóng sự về nạn bắt cóc trẻ em qua mạng, tiếng chuông reo lên thánh thót phá hỏng cả bầu không khí. Huyền Dương cau mày, định miễn cưỡng đứng lên thì thấy Minh Kỳ đã tự giác đi đến phía trước cửa.
Ngọc La sốt ruột chờ ở ngoài đợi cô bạn thân, đang định gọi điện giục thì thấy cánh cửa trước mặt đột ngột mở ra, để lộ một thân ảnh tuấn tú, thư sinh cùng với gương mặt cực kỳ đẹp trai. Mắt, mũi, môi đều tinh xảo đến mức đem người khác tức chết.
Ngọc La suýt nữa lòi cả con mắt, sao lại có một anh chàng cực phẩm trong nhà Dương Dương ? Trời, chẳng nhẽ là bạn trai !
Mỹ nam lên tiếng chặt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô :”Cô là… Chị Ngọc La ?”
Ngọc La phát khóc, hu hu hu, ngay cả giọng nói cũng khiến lỗ tai người khác phải mang thai. Mà từ từ, sao mỹ nam lại biết tên cô, ngũ quan trông cũng giống giống một người, chẳng nhẽ là…
“Minh Kỳ !” Ngọc La kinh ngạc thốt lên.
Cũng không thể trách cô kích động đến vậy được, lần cuối cùng cô gặp anh là lúc đang ôn thi đại học, trong khi cô đang sứt đầu bẻ trán để học đống kiến thức bao la vô tận thì chị em nhà họ Đinh lại thảnh thơi đến thư viện, rồi lại đi chơi, bảo là phải thư giãn trước khi thi.
Cho đến khi tai nạn của bố mẹ Huyền Dương xảy ra, cô cũng chỉ có thể an ủi và giúp đỡ Dương Dương, cắn răng nuốt nước mắt mà đi tiếp. Sau đó qua lời kể của Dương Dương, hình ảnh Minh Kỳ từ một cậu bé khôi ngô tuấn tú luôn cưng chiều chị gái trở thành một anh chàng phản nghịch, tóc tai bù xù, suốt ngày chỉ biết rượu bia và đánh nhau.
Vậy nên khi nghe cô bạn mình kể về sự biến hoá bất thường của anh, cô đã rất phấn khởi mà đến tận nơi để chiêm ngưỡng. Ai ngờ, vừa mới đứng trước cửa đã gặp.
Huyền Dương thấy Minh Kỳ đứng ngoài hơi lâu, hiếu kỳ hỏi từ phòng khách :”Tiểu Kỳ, ai vậy ?”
“Chị Ngọc La.” Minh Kỳ bình tĩnh đáp, trông không giống với biểu hiện của một người vừa gặp được người quen sau nhiều năm.
Huyền Dương thấy tên cô bạn thân, liền lập tức đứng dậy, chạy vụt ra cửa. “Tiểu La ! Sao đến không gọi mình ? Nhanh nhanh vào trong đi, ở ngoài nóng chết.”
Ngọc La âm thầm gào thét trong lòng, bên ngoài nóng nhưng còn đỡ trước cơn sốc cô vừa mới trải qua. Dương Dương ơi là Dương Dương, không ngờ em trai cậu lại thay đổi như vậy, làm cô trở tay không kịp.
Minh Kỳ lùi ra để vị khách vào, rất ngoan ngoãn quay trở về phòng mình để cho hai cô gái có một khoảng không gian riêng.
Ngọc La bước vào nhà, cầm tay Huyền Dương hướng phòng khách mà đi, trên đường còn không ngừng lẩm bẩm :”Thật không thể tin nổi, sao lại có thể như vậy được chứ.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?” Vừa mới an tọa, Ngọc La đã tò mò hỏi.
“Thì chính là những gì cậu nhìn thấy đấy, đến tớ còn đôi lúc tưởng như là mơ, nhưng không, Tiểu Kỳ đã thực sự biết quay đầu mà về rồi.” Huyền Dương nói.
Ngọc La cau mày, Huyền Dương biết rằng cô bạn mình còn chưa hài lòng vì lời giải thích hời hợt, đành kiên nhẫn kể lại từ đầu, từ việc bắt gặp Minh Kỳ đang bị bọn côn đồ bắt nạt đến việc anh bị thương, rồi lại cả quá trình cầu xin anh tha thứ…
Ngọc La nghe xong, thấy choáng váng vô cùng. Đây có thể gọi là mỹ nhân kế không ? Cô từ lâu đã chơi thân với chị em nhà này, cũng biết được sự sủng đến vô tận của đứa em cho bà chị. Chỉ cần thứ mà Huyền Dương muốn, Minh Kỳ dù bay lên trời cũng sẽ nhất định lấy cho chị mình cho bằng được. Khi nghe việc Minh Kỳ phản nghịch, đi theo con đường tăm tối, cô đã rất ngạc nhiên, thậm chí còn hoài nghi anh đang có mục đích khác nào đó. Nhưng suốt hai năm, nhìn Huyền Dương đau khổ vì đứa em trai, cô cảm thấy hoàn toàn thất vọng về Minh Kỳ.
Cho đến ngày hôm nay, Huyền Dương cuối cùng cũng nở nụ cười khi nói về em trai mình. Ngọc La cảm thấy hạnh phúc thay cô bạn, chỉ mong tình cảnh này sẽ luôn kéo dài.
Sau một hồi tám chuyện từ trên trời xuống đất, hai người mệt mỏi chào tạm biệt. Huyền Dương tiễn Ngọc La đến tận cửa. Đang định bước đi, bỗng Ngọc La quay người lại, làm động tác “cố lên” rồi chạy thật nhanh vào chiếc xe đã đợi ngoài từ lâu.
Huyền Dương bật cười khanh khách, chiếc miệng nhỏ nhắn vểnh lên vẽ nên một độ cong mê người. Tất cả nụ cười tươi tắn đó được thu hết lại trong tầm mắt của người đang đứng bên cửa sổ ở tầng hai. Đôi mắt chăm chú nhìn cô, khoé miệng cũng nhếch lên theo người con gái còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Trong suốt hai tháng hè, Huyền Dương được nghỉ học, cô cũng xin nghỉ luôn công việc gia sư, chỉ toàn tâm chú ý vào việc giúp Minh Kỳ học bài. Bọn cô lăn lóc từ nhà đến thư viện, dường như được sống lại cuộc sống của hai năm trước đây.
Trước ngày thi một tuần, cô cùng Minh Kỳ cùng nhau ôn bài trong phòng khách. Nói là cùng nhau, nhưng thực chất chỉ là cô hỏi, anh trả lời. Mà điều quan trọng, đó là câu nào Minh Kỳ cũng giải được một cách chính xác, chỉ có bài chưa nghĩ ra, chứ không có chuyện Minh Kỳ không làm được. Nói thật, đôi lúc cô hơi ghen tỵ với trí thông minh tuyệt vời này, nếu không có gì thay đổi thì mai sau anh chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài vạn người kính mộ, thường xuyên xuất hiện trên truyền hình.
Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng giở sách nhẹ nhàng vài giây lại kêu một lần. Minh Kỳ nằm trên sàn nhà đã được trải thảm, lưng tựa lên chiếc ghế sô pha, một tay cầm quyển sách xem, một tay bóc vải cho chị mình. Còn Huyền Dương chán nản nằm trên ghế, miệng theo chu kỳ mà há to ngậm lấy miếng vải đã được Minh Kỳ bóc sẵn.
Huyền Dương mệt mỏi thay đổi tư thế, rất tự nhiên mà tựa cằm lên vai Minh Kỳ, nói :”Tiểu Kỳ, em đã suy nghĩ đến việc sau này làm nghề gì chưa ?”
Minh Kỳ mặt hơi ửng đỏ trước hành động của cô, tim đập loạn nhịp như muốn thoát ra khỏi lồng ngực nhưng anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Minh Kỳ quay người, muốn đối diện với mặt cô để trả lời vấn đề nghiêm túc này.
Không ngờ, môi anh lại vô tình lướt qua chỗ mềm mềm ướt ướt còn sót nước vải của cô.
Cứ như thế, nụ hôn đầu của hai người, vừa nhanh chóng nhưng lại vừa tươi mát, có vị thanh ngọt của trái vải đầu mùa.