Bạn đang đọc Em Sẽ Không Tỉnh Dậy Nữa – Chương 5: LÃNG QUÊN KÝ ỨC…
Tin giờ chót, một đoàn tàu du lịch vừa bị tai nạn, hiện đội cứu hộ đã vớt được một số người ở đó. Đa số bị thương nặng, số còn lại tử vong. Vẫn chưa tìm được xác của cô dâu nên không thể khẳng định được cô ấy chết hay chưa. Chú rể là con trai của một tỷ phú tập đoàn N đang rất đau lòng, anh cố gắng để truy tìm thấy người vợ sắp cưới của mình…
Nghiệt thay, đáng lẽ họ là một đôi uyên thật đẹp, lẽ nào định mệnh hai người không đến được với nhau ? Lẽ nào cơn sóng kia muốn chia rẽ đôi đường…
….
Tại một con tàu du lịch khác kích cỡ lớn hơn của Jane ở khu vực gần đó nhưng may mắn hơn tránh được cơn bão hôm qua..
-Cậu chủ! Có xác người trôi trên biển kìa! – một người đàn ông mặc bộ vest đen, đeo kính đen, cầm ống nhòm chỉ tay về phía trước.
-Mặc kệ! Ryan này chưa từng cứu người. Dù có chết hay không cũng không liên quan tới tôi! – Khánh Dương nói đều đều, mặt vẫn lạnh tanh, bình thản đi vào trong.
Ông ta là người sống cạnh với cậu chủ mình từ nhỏ nên biết tính tình của Dương như thế nào, vẫn không bất ngờ hay ngạc nhiên gì cả. Một người con trai với cái tính ngang ngược, tàn bạo, lạnh lùng…người ta ví cậu như một sứ giả của thần chết. Cái biệt danh “Tử Thần” đi theo anh biết bao nhiêu năm, chắc ai cũng hiểu mà? Quyết định cái chết của người khác chỉ trong gang tấc!. Cũng phải thôi, con trai độc nhất của Mafia quyền lực tại Á-Âu mà!
Mặc cho sự vô tâm của cậu chủ, ông quản gia sai người cứu cô gái từ dưới biển lên…
……………………….
Đỗ Uyên rùng mình, vừa tỉnh dậy đã thấy bao nhiêu cặp mắt “bò” lom lom nhìn một cách kinh hãi như tò mò về “sinh vật lạ” này.
-Các người là ai vậy?! – Uyên nói với vẻ sợ sệt.
-Chúng tôi vừa cứu cô đấy! Cô bé ạ! – Tiếng của một ông quản gia tuổi trung niên nói. – Địa chỉ cô ở đâu? Tên là gì?
Nhắc đến địa chỉ nhà, tên tuổi. Cô chợt thấy đầu óc của mình như trống rỗng và chẳng nhớ nổi gì cả.
-Tôi…tôi…-Uyên cà lăm
Như đã hiểu ra, một cô bé tên là Jenny đứng cạnh đó lên tiếng: – Cô bị mất trí nhớ?
Uyên khẽ gật đầu. Thật lòng thì cô rất hoảng loạn vì chả hiểu sao lại như vậy. Suy tư một hồi, Đỗ Uyên hỏi mọi người xung quanh mình.
-Tôi đang ở đâu vậy? Đây là đâu? Và tôi là ai?????????????… – Hàng trăm câu hỏi được đặt ra trong đầu nhỏ. Giờ đây một dấu “chấm hỏi” to tướng đang chiếm lấy tinh thần cô bé.
-Đây là tàu du lịch của cậu chủ! Một “tử thần” quyết định cái chết của tất cả ai có mặt trên con tàu này! Còn việc cô là ai cô còn không rõ thì làm sao chúng tôi biết – một trong số đó đáp.
Nghe đến hai chữ “tử thần” , cô chợt giật mình tá hỏa. Không biết mình có bị lãng tai không nữa. Ôi trời ạ!
-Chính xác hơn là cô được đoàn người Mafia cứu đấy! – người đàn ông mặc vest đen nói.