Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Chương 7


Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 7

Tiếng chuông reng báo hiệu giờ ra chơi, cả lớp ồn ào, mọi người dần dần đi ra khỏi lớp. Còn nó chẳng buồn đứng dậy, nó cảm thấy mệt mỏi mà không rõ tại sao. Phương nói gì đó với Minh rồi quay sang nói với nó.
_ Đi ăn chung với tụi mình đi. – Phương cười, kéo tay nó.
_ Đi ăn hả, cũng được.
Nó đi theo Minh và Phương. Bây giờ nó đã có dịp quan sát kĩ hơn toàn bộ ngôi trường mà nó đang học. Học sinh ở đây đúng toàn là con nhà khá giả trở lên, nó nhìn sơ qua cách ăn mặc và cư xử cũng đã biết. Nó, Phương và Minh cũng đã đến canteen, nó và Minh chọn một bàn nào đó ngồi rồi để Phương đi gọi thức ăn. Canteen trường có lẽ là nơi tụ tập đông học sinh nhất. Ở đây như một nhà hàng sang trọng vậy, không gian lại mát mẻ thoáng mát nên ai cũng muốn vào đây để tránh cái nắng gay gắt ngoài sân trường.
_ Mình nghĩ có lẽ cậu nhận ra điều kì lạ ở trường này rồi đúng chứ? – Mình nhìn nó hỏi, một cái nhìn không bình thường.
_ À, đúng là có một chút kì lạ, nhưng mình không biết phải diễn tả nó như thế nào. – Nó gật gù, Minh đã nói đúng những gì nó suy nghĩ nãy giờ.
_ Thật ra, học sinh ở đây không chơi chung với những trường hợp được nhận học bổng như cậu, và những người không có lai lịch rõ ràng như mình và Phương. – Minh nhẹ nhàng giải thích, gương mặt thoáng chút bực bội.

_ Phân biệt giai cấp à? – Nó cười khẩy.
_ Cũng gần như thế. Mình nghĩ tốt nhất đừng đụng đến bọn đó nếu cậu không muốn bị tẩy chay. – Minh nhún vai thờ ơ, cũng phải, những vấn đề xung quanh không phải là những chủ đề để nhỏ bận tâm.
_ Mình cũng nghĩ thế.
Phương đặt khay thức ăn xuống bàn, hầu hết là bánh ngọt và nước uống. Nó cũng không kêu ca gì, như vậy có lẽ là đã đủ ột bữa sáng, cũng may nó không thuộc dạng tham ăn. Minh và Phương bắt đầu kể cho nó về một vài thứ trong trường, nó chỉ nghe thỉnh thoảng góp ý vài câu. Cuộc trò chuyện rất gần gũi, tụi nó dần dần trở nên thân thiết với nhau hơn.
Từ ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào. Từ bên ngoài ba chàng trai và một cô gái bước vào. Từ họ tỏa ra một ánh hào quang, lộng lẫy và khó gần. Họ xinh đẹp và gia thế họ không hề tầm thường, chính vì vậy họ đã trở thành tâm điểm của trường từ trước đến nay. Một vài nữ sinh ngắm nhìn ba chàng trai không rời nhưng lại sợ hãi quay đi vì thấy ánh mắt như lửa đốt của cô gái kia chiếu vào mình. Mọi thứ xung quanh trở nên náo nhiệt, bởi sự xuất hiện của họ, ba chàng hoàng tử của hội học sinh và cô gái đó, bạn gái của hội trưởng.
Nó đang ăn nghe tiếng ồn ào thì khẽ nhíu mày, không biết có gì mà mọi thứ lại trở nên náo nhiệt hẳn như vậy.
_ Có gì mà ồn ào vậy? – Nó hỏi Minh và Phương.
_ Sự xuất hiện của Hotboy thôi mà. – Phương thở dài ngán ngẩm.
_ Có gì đẹp đâu chứ. – Minh nói, ánh mắt nhìn bâng quơ.
_ Để xem hotboy ở đây đẹp tới đâu. – Nó nói rồi quay lại nhìn.
Nó xém ngất bởi trong ba chàng trai đó, người đứng giữa là hắn, tên điên hâm hấp mà nó ở chung nhà bấy lâu. Còn bên phải hắn là anh ta, chàng trai cho nó đi nhờ xe khi sáng. Nó thở dài, dính líu tới hotboy, không những thế là hai người, coi bộ số phận của nó ở đây không được tốt cho lắm. Bốn người họ đi ngang qua bàn của nó đang ngồi. Nó thở phào nhẹ nhõm, may là hắn đi ngang qua không thấy nó. Nhưng rồi niềm vui của nó biến mất khi hắn dừng bước và quay lại nhìn nó chằm chằm.
_ Cô học ở đây à? – Hắn nhìn nó một lượt rồi hỏi.

_ Được không. Anh có quyền gì cấm tôi không được học ở đây. – Nó trả lời giọng khiêu khích. Một điều tất yếu khi nói chuyện với hắn.
_ Đúng là tôi không có quyền cấm cô, nhưng làm sao cô vào được trường này?
_ Tôi… Không có trách nhiệm phải trình báo với anh.
_ Cô không thể bỏ cách nói chuyện khiến người khác phải tức điên như thế à? – Hắn như muốn điên lên bởi cách nói chuyện đầy xấc xược của nó.
_ Không, anh không chịu nổi thì biến.
_ Đang ở trường nên tôi không đôi co với cô, nhưng đừng chọc điên tôi lên. – Hắn đe dọa.
_ Tùy anh. Tôi chờ. – Nó nhún vai.
Hắn tức qua đành bỏ đi, không khéo đứng nói chuyện với nó nữa hắn sẽ bị mất mặt với toàn trường. Nó cảm nhận được một ánh nhìn lạnh chiếu vào mình rồi nhanh chóng lướt qua và biến mất. Nó biết là của cậu, chàng trai khi sáng, nhưng nó không thể nào đoán được ý nghĩ của ánh nhìn đó, khó đoán. Ngoài ánh nhìn lạnh, đó nó còn cảm nhận được một tia nhìn đầy căm thù khác, và không cần phải suy nghĩ nhiều, nó biết được tia nhìn đó là của cô ta, người đang tình tứ khoác tay hắn.
_ Cậu quen hội trưởng à? – Phương hỏi, ánh mắt đầy sự tò mò, cắt ngang dòng suynghĩ của nó.

_ Có thể nói là vậy. – Nó uống một ngụm coca. – Bạn cùng nhà thôi mà.
_ Coi chừng bị tại axit đấy cô nương. – Minh đùa.
_ Ghê vậy á? – Nó giả vờ sợ sệt, lấy tay che mặt.
_ Thì ghê vậy đó chứ sao. Tạt axit này, rạch măt này, xé áo này, ghê lắm ý. – Phương thêm vào, đồng thời múa máy tay chân minh họa, khiến nó và Minh cười muốn ra nước mắt.
Tình bạn dần được hình thành, trong veo, tinh khiết, chân thành, không vụ lợi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.