Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Chương 6


Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 6

Nó đi học từ sớm khi mọi người trong nhà còn ngủ vì nó định sẽ đi bộ đến trường nên cần nhiều thời gian. Nó rảo bước trên vỉa hè vắng. Không khí thật trong lành mát mẻ, những giọt sương còn đọng nơi kẽ lá, không khí lành lạnh khiến nó khẽ run nhưng cũng khá thích thú. Dù ở đây chưa được bao lâu nhưng nó cũng nhớ đường đến trường nên vừa đi dạo buổi sáng vừa ngắm phố phường xung quanh mà không lo trễ giờ hay lạc đường. Ừ, còn sớm mà.
Cuộc sống trước đây của nó không hề có những phút giây bình yên như thế này nên nó quý trọng từng khoảnh khắc này lắm. Nó muốn sống ở đây mãi, để cảm nhận sự bình yên, tâm hồn thanh thản nhẹ nhõm, có thể đi dạo vào mỗi buổi sớm như thế này thật là thích. Nhưng tại đây không có gia đình của nó, không có người con trai mà nó yêu vậy thì sống ở đây cũng đâu hạnh phúc trọn vẹn. Nó lại nhớ về những thứ không nên nhớ. Từng hàng nước mắt khẽ rơi nơi khuôn mặt thanh tú.
Miên man suy nghĩ mà nó không để ý tiếng của chiếc mô tô phân khối lớn đang tiến đến gần mình. Vô tình chiếc xe quẹt mạnh vào nó khiến nó ngã xuống đất. Đầu gối nó va chạm mạnh xuống đất bị trầy một mảng lớn. Máu rỉ ra, nó thở dài nhìn vào vết thương và thầm nguyền rủa kẻ gây ra tai nạn ình. Nó vịn vào tường cố đứng lên nhưng không nổi. Đau thật, lại rát nữa. Bỗng nhiên có một người đỡ nó lên. Nó quay lại nhìn cậu ta, hình như cậu ta là người điều khiển chiếc mô tô đó thì phải. Trước mặt nó là một chàng trai với mái tóc màu nâu hơi dài, vài cộng lõa xõa trước mặt trông rất lãng tử. Đôi mắt cậu ta màu xanh lam, sâu thẳm và lạnh buốt.
_ Cô ổn chứ? – Cậu ta cất tiếng. Khuôn mặt vẫn thế, không chút thay đổi.
_ Không sao. Tôi tự lo được. – Nó hất cánh tay đang đỡ mình ra.
_ Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ cô cần sự giúp đỡ. – Cậu ta nói, giọng nói lạnh lùng, không một chút hơi ấm.
_ Lần sau anh cẩn thận hơn nhé. Anh đi được rồi.
Cậu ra không đi mà đứng nhìn vào vết thương của nó. Cậu lấy trong ba lô của mình ra một vài vật dụng cứu thương rồi băng bó vết thương ngay chân cho nó. Nó cảm thấy dễ chịu hơn, đầu gối bớt rát hơn. Cậu ra vẫn tiếp tục công việc của mình trong im lặng, không nói gì cả. Không gian chìm trong im lặng. Rồi nó nhớ đến đôi mắt màu xanh lam đó, màu mắt thật đẹp và đặc biệt, thậm chí rất là quen nữa nhưng nó không tài nào nhớ nổi. Sự tim lặng nãy giờ bị phá vỡ khi cậu ta lên tiếng.

_ Xong rồi.
_ Cảm ơn anh. Từ giờ tôi sẽ tự lo được. Tôi không phải hạng người thích ăn vạ đâu nên anh không cần phải lo. Đi trước đi. – Nó bước đi từng bước, hơi đau, nhưng có thể tự đi được.
_ Để tôi đưa cô đến trường. – Cậu ta giữ tay nó lại nói, khuôn mặt lạnh băng, không biểu cảm.
_ Đã nói là tôi tự lo được mà. – Nó bắt đầu khó chịu.
_ Tôi chỉ không muốn mắc nợ người khác. Tôi làm cô bị thương, tôi nghĩ mình nên có chút trách nhiệm.
_ Vậy tùy anh.
Cậu ra đỡ nó lên mô tô của cậu, đưa cho nó một chiếc nón bảo hiểm. Rồi cậu phóng ga đi thật nhanh, từng cơn gió đập vào mặt nó, lạnh buốt, hơi rát, nhưng cũng đầy thú vị. Cho dù cậu ra chạy nhanh đến đâu, nó cũng ngồi vững, không sợ sệt, cũng chẳng cần ôm cậu ta như những cô gái khác từng làm. Một đứa con gái ngồi sau mô tô chạy với tốc độ kinh hoàng như vậy mà lại bình thản như thế sao, không la hét hay gì cả. Một chút tò mò dấy lên trong suy nghĩ của chàng trai đó.
_ Anh biết trường tôi không đó? – Nó sực nhớ ra hỏi.
_ Tôi nhìn đồng phục cô rồi. Tôi cũng học trường đó. – Cậu ra nói. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng nó đoán chắc khuôn mặt nó cũng chẳng thay đổi gì so với ban nãy. Cũng lạnh như thế thôi.
_ Vậy thì phiền anh quá.
_ Cô có cần tôi chạy chậm lại không? – Cậu ra hỏi, cậu nghĩ mình không nên chạy nhanh quá như vậy có thể khiến nó buồn nôn.
_ À, không cần đâu.

Mô tô, lại một thứ nữa gợi lại cho nó một kí ức buồn. Cũng vài tháng rồi nó chưa ngồi mô tô đấy nhỉ. Cuộc sống mới này tại sao lại có nhiều thứ giống cuộc sống cũ của nó đến thế để nó phải nhớ những chuyện đáng lẽ phải quên. Kí ức đè nặng trong nó, ngạt thở lắm, đau lắm. Sao mà quên được. Một lần nữa, nước mắt nó rơi, nhưng nhanh chóng được gió thổi khô đi. Hôm nay kì thật nhỉ nó khóc đến tận hai lần, chỉ trong một buổi sáng.
Xe dừng lại trước cổng trường, hòa mình vào những chiếc ô tô, limousine, mô tô khác. Nó bước xuống xe trả lại nón bảo hiểm cho cậu ta, nói lời cảm ơn rồi bước vào trường. Xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên, những lời xì xầm đồn đại nổi lên. Chỉ vì nó đi chung với cậu sao. Nó cũng không để tâm đến những lời nói ấy mà đi lên lớp của mình. Trước đây ở trường cũ nó cũng từng chịu nhiều lời xì xầm đại loại như vậy rồi nên lần này cũng không có gì khiến nó phải bận tâm cả. Cửa lớp 11A2 trước mặt nó. Ngay lúc đó, cô chủ nhiệm tới dắt nó vào lớp luôn. Cả lớp đang nhốn nháo thì trở nên im lặng hẳn vì sự có mặt của cô chủ nhiệm và nó, một thành phần vừa mới nổi tiếng sáng nay.
_ Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển trường về. Em hãy giới thiệu đi.
_ Tôi tên Vũ Quỳnh Trang, mong các bạn giúp đỡ. – Nó nói bằng một giọng đểu đều, phảng phất một chút cao ngạo.
_ Em cứ ngồi vào bàn nào còn trống nhé. – Cô chủ nhiệm nở một nụ cười rồi bắt đầu viết tựa bài lên bảng.
Nó đi thẳng xuống cuối lớp, nơi còn một chỗ trống duy nhất. Bên cạnh đã có hai nữ sinh khác ngồi. Nó để cặp lên bàn rồi ngồi xuống.
_ Tôi ngồi đây ổn chứ? – Nó quay sang hỏi cô bạn bên cạnh.
_ Ừm, chào mừng bạn đến với học viện Blue. Mình là Phương, làm quen nhé. – Phương nở một nụ cười thân thiện.
_ Ừm, rất vui khi biết bạn. – Nó cũng cười, một nụ cười rất đẹp, nhưng trống rỗng.

_ Chào bạn, mình là Minh. Hy vọng chúng ra là bạn tốt. – Cô bạn ngồi trong cùng, đặt cuốn tiểu thuyết dày cộp xuống bàn quay sang chào nó.
_ Mình cũng hy vọng vậy.
Sau đó thì nó nghe cô giảng bài. Những kiến thức được học cách đây vài năm quay lại với nó. Nó dần dần thấy chán, quay sang bên cạnh thì thấy Phương đang ngồi nghe nhạc một bên tai nghe và nhỏ rất khéo léo trong việc che đậy chiếc tainghe
ấy. Liềc sang Minh, tình hình hình cũng chẳng khá hơn là bao, đôi mắt dán chặt vào cuốn tiểu thuyết dày vài trăm trang. Nó quan sát khắp cả lớp, hầu hết ai cũng làm việc riêng, chỉ có một số ít là nghe giảng bài. Thì ra trường cấp ba ở đây cũng không khác ở trường cũ của nó là bao.
Nó có dịp quan sát kĩ hơn hai người bạn mới của mình. Phương để tóc gắn ngang vai, có nhuộm nâu, từ cô bạn toát ra vẻ hòa đồng, thân thiện. Còn Minh thì đặc biệt hơn, từ Minh toát ra một bức tường khá dày, lạnh giá, khó ai có thể tiếp cận. Nhưng nó không nghĩ thế, sâu trong con người Minh có lẽ là một người cũng thân thiện và dễ mến, có lẽ bề ngoài của cô bạn khá lạnh lùng nên khiến nhiều người hiểu lầm. Với mái tóc dài uốn nhẹ được cột lên, cùng chiếc mái xéo, khiến Minh đã lạnh nay càng có vẻ dữ hơn, và điều đó làm mọi người e dè, sợ sệt chăng. Nhưng nhìn qua, có lẽ Minh cũng là người sống nội tâm, không thích có nhiều bạn bè lắm. Và nó có thể dễ dàng đoán được, trong lớp này, chỉ có Phương và Minh chơi cùng với nhau, giờ thêm nó nữa là ba. Nhưng còn lí do tại sao thì nó chưa đoán được.
Nó thấy mọi người trong lớp lâu lâu lại quay xuống nhìn nó rồi lại nói gì đó với nhau. Nó chắc chắn là do hồi sáng nó đi nhờ xe của cậu nên mới bị vậy. Nó nhìn vẻ ngoài đầy lạnh lùng và lãng tử của cậu nó cũng dễ dàng đoán được cậu là hotboy. Mà theo nó nhớ không lầm thì đi chung với hotboy trong khi không phải người quen, gia đình hay bạn gái cậu thì hậu quả không được tốt cho lắm. Nó hơi thoáng ghê sợ khi nghĩ tới hậu quả nhưng nhanh chóng trở về bình thường ngay lập tức. Việc quái gì phải sợ chứ, cứ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.