Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Chương 5


Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 5

Ánh nắng chói chang chiếu vào phòng nó khiến nó giật mình tỉnh giấc, đầu nó đau như búa bổ. Nó cố nhớ lại những gì đã xảy ra, nó đi lấy đồ dùm hắn, bị hắn nhốt trong nhà kho, rồi sau đó nó tỉnh dậy và thấy mình đã nằm trong phòng, chẳng lẽ, nó lại bị mê sảng. Không biết hắn có thấy không. Nó bật tung chăn chạy sang phòng hắn đập cửa ầm ầm. Cánh cửa bật mở, hắn trong trạng thái mơ ngủ bước ra gãi đầu nhìn nó.
_ Sáng sớm cô tìm tôi chi vậy? – Hắn vừa hỏi vừa ngáp, mắt nhắm nghiền.
_ Tại sao tôi lại ở trong phòng? – Nó hỏi một câu hơi bị ngớ ngẩn.
_ Không ở trong phòng thì ở đâu? – Hắn nhìn nó với ánh mắt gian tà. – Hay cô muốn ở phòng tôi.
_ Biến thái. Tôi không đùa. – Nó nói dậm mạnh vào chân hắn khiến hắn nhăn nhó đến tội nghiệp.
_ Thì tôi nhờ cô vào nhà kho lấy đồ đợi lâu quá không thấy cô ra nên vào xem thử thấy cô bất tỉnh nhân sự rồi. – Hắn nói dối một cách bình thản.
_ Thật không? – Nó nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
_ Thật. – Hắn trả lời hơi chút chột dạ vì sợ nó biết được hắn nói dối.
_ Anh đưa tôi lên phòng hả?
_ Không tôi thì ai.

_ Tên biến thái, anh… anh… có làm gì tôi không đó. – Nó hét lên, lùi xa hắn vài bước. Nhìn hắn bằng ánh mắt dè chừng.
_ Cô làm như mình quyến rũ lắm không bằng. Ai thèm chứ.
Hắn nói xong đóng cửa phòng thật mạnh khiến nó ấm ức mà không thể làm gì được đành ngậm ngùi quay trở về phòng. Hắn lấy bộ đồ rồi bước vào phòng tắm, không khỏi tò mò. Chẳng lẽ nó không nhớ gì thật sao. Hắn
đứng dưới vòi sen cho nước chảy từ đầu xuống mát lạnh. Không biết tại sao mỗi lần có chuyện gì lo lắng thì hắn lại đi tắm. Còn một tuần nữa là nhập học rồi hắn nghĩ đến mà thở dài. Đi học hắn phải hứng chịu các fan cuồng của hắn rồi nhìn bọn họ bị cô bạn gái bất đắc dĩ của hắn dằn mặt, bị đuổi khỏi trường vì lại gần hắn. Hắn không để ý tới những chuyện đó cho lắm, cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Tắm xong hắn định sang kêu nó thì đã thấy nó đứng trước cửa. Nó nhìn hắn đầy nghi ngờ, nó thật sự không tin lắm vào những lời nó nói khi nãy. Rõ ràng nó lại bị mê sảng mà, sao hắn lại giấu. Hay là hắn thật sự không thấy. Bỗng nhiên hắn cúi xuống nhìn nó chằm chằm:
_ Tôi đẹp đến nỗi cô phải nhìn không chớp mắt như thế sao?
_ Điên à, biến thái, tránh xa tôi ra. – Nó đẩy hắn ra. Suy nghĩ của nó vội cắt ngang bở hắn.
_ Cô kêu tôi là biến thái hơi bị nhiều rồi đấy. Hay cô muốn tôi biến thái thật cho cô coi.
Hắn lại cười, bước lại gần nó. Nó thì lùi dần cho đến khi đụng tường. Hắn giữ hai tay nó lại cứ thế mà lấn tới. Nó tìm mọi cách đẩy hắn ra nhưng không được đành lên gối ngay nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào-đấy. Tranh thủ lúc hắn bận đau đớn thì nó liền bỏ chạy xuống dưới tầng trệt. Một lúc sau hắn đuổi kịp nó, hắn nhìn nó đầy oán hận.
_ Cô… cô được lắm. Dám… làm thế.. với tôi. – Hắn nói mà mặt nhăn nhó.
_ Ai biểu anh dê tôi. – Nó trả lời đầy vẻ ngây thơ vô tội.
_ Cô… hôm nay cô phải nấu cho tôi ăn.
_ Anh đừng có vô lí. Anh để giúp việc nhà anh về quê à. – Nó cãi.
_ Ừ, họ về quê rồi, nên hôm nay cô phải nấu cho tôi ăn. – Hắn trả lời bình thản xem như không có gì xảy ra.
_ Sao anh không đi nhà hàng. – Nó cố gắng tìm cách trốn tránh.
_ Tôi không thích.

_ Thôi được rồi. Anh muốn nấu chứ gì? Đưa tôi đi chợ đi.
Hắn chưa rõ ý định của nó nhưng cũng lấy xe đưa nó đến siêu thị. Nó bắt hắn đẩy xe đi lòng vòng khắp siêu thị, tới quầy nào nó cũng lấy đồ bỏ vào xe khiến hắn thở dài. Có lẽ quyết định sai lầm nhất cuộc đời hắn là bắt nó nấu ăn. Khi tính tiền, số tiền thanh toán lên tới tiềng triệu khiến hắn cắn răng rút ví ra trả tiền, vậy là tiền tiêu vặt tháng này của hắn tiêu mất một nửa. Nó bước ra khỏi siêu thị hết sức vui vẻ, còn phía sau là hắn cùng với gần chục túi đồ cồng kềnh, nhìn hắn lúc này như là một người giúp việc không hơn không kém. Hắn muốn đào một cái lỗ nào mà chui xuống quá, chưa bao giờ hắn thấy nhục nhã như thế này. Ai ngờ đẹp trai ngời ngời như hắn lại đi xách đồ ột con nhóc như nó. Xung quanh mấy cô gái gần đó nhìn hắn mà phải che miệng cười khiến hắn càng thêm bực bội.
***
Hắn thả mình xuống ghế Sofa, chân hắn mỏi nhừ, mồ hôi đầm đìa thấm ướt chiếc áo thun hắn đang mặc, trông hắn lúc này thật thảm hại. Còn nó vừa hát vừa nấu ăn ở phía sau, quả thật sau khi tra tấn hắn xong khiến nó vui vẻ lên hẳn. Hắn nhìn ra phía sau thoáng rùng mình, không biết nó có biết nấu ăn không, hay sẽ phá tan bếp nhà hắn đây. Hắn đã trải qua cảm giác này với cô bạn gái bất đắc dĩ của hắn rồi và nó thật khủng khiếp. Mùi thức ăn từ bếp bay ra phòng khách khiến hắn nuốt nước miếng ừng ực, hắn đang hy vọng về một bữa ăn ngon. Nhưng kế hoạch bắt nó vào bếp để hành hạ đã bất thành mà còn ngược lại làm hắn nhục nhã nữa chứ. Hắn cứ nghĩ nó sẽ lóng ngóng như bạn gái của hắn nhưng nó có vẻ tốt hơn. Không nghe tiếng la hét, đổ vỡ, mùi khét phía sau, có vẻ mọi thứ tạm ổn.
Một lúc sau, nó gọi hắn vào ăn. Hắn bước vào phòng ăn và đơ mất vài giây, trước mặt hắn bàn ăn được trưng bày một cách thịnh soạn giống như trong những nhà hàng sang trọng mà hắn vẫn hay vào. Hắn nhìn nó, trông nó không có vẻ gì là mệt mỏi cả mà còn rất vui vẻ.
_ Cô nấu hết hả? – Hắn hỏi nó, mong nhận được một câu trả lời không.
_ Ừ, chả lẽ tôi mua. – Nó trả lời, khiến hắn đơ người trong vài giây. – Anh ăn đi.
_ Ăn được không đó?
_ Không ăn thì nhịn. – Nó nói rồi ngồi xuống ăn.
_ Ăn chứ.
Hắn bắt đầu ăn thử từng món. Nó nấu cũng ngon đấy chứ, rất hợp khẩu vị với hắn. Hắn thấy nó nấu khá tuyệt hơn hẳn các đầu bếp danh tiếng mà hắn đã từng nếm thử thức ăn của họ, nó chỉ thua mỗi mẹ hắn thôi. Mặc dù thấy ngon nhưng bên ngoài hắn vẫn nhăn mặt.

_ Cô nấu dở thật đấy.
_ Dở thì đừng ăn. – Nó nói và tiếp tục ăn, không thèm nhìn hắn.
_ Thôi, cô đã mất công nấu, tôi ăn cho cô vui.
Sau đó hắn ăn sạch sẽ không còn một món gì khiến nó mở to mắt ra nhìn. Hắn là người hay là heo vậy. Ăn xong , hắn định đứng lên bỏ đi thì bị nó chặn lại.
_ Ê, rửa chén đi.
_ Ơ, sao lại là tôi? – Hắn ngây thơ hỏi lại.
_ Tôi bỏ công nấu rồi, anh phảirửa chén đi chớ.
Nó nói rồi bỏ đi một mạch lên phòng khách ngồi xem TV, để hắn ở đó lóng ngóng không biết phải làm gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.