Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 16
Phương bỏ học, lần đầu tiên. Cho dù trong lớp không tập trung đi chăng nữa, nhưng đây là lần đầu tiên Phương bỏ học. Nhỏ đi dạo lòng vòng ở khuôn viên trường. Tâm trạng Phương không được tốt và nhỏ không muốn ngồi trong lớp tí nào cả. Về KTX cũng không được nên Phương đành đi dạo. Nhỏ dừng lại ở một bãi cỏ, phía trước là một dòng sông. Khu này vẫn còn trong khuôn viên trường nhưng nơi này không nhiều người đến vì nó nằm hơi xa khu giảng đường và KTX. Phương ngồi xuống bãi cỏ xanh ngát. Cảm giác bất lực, nhỏ đã không bảo vệ được cho người bạn của mình. Không chứng minh được những lời nhỏ nói là đúng. Đúng là ở ngôi trường này, có gia thế, sẽ có tất cả. Có lẽ đã đến lúc, Phương ọi người biết, nhỏ là ai.
_ Em có chuyện buồn à? – Một giọng nói của nam cất lên.
Phương giật mình nhìn sang, là Khánh. Khánh ngồi cạnh Phương, ánh mắt anh nhìn nhỏ, tha thiết và muốn được chia sẽ cùng nhỏ. Phương nở một nụ cười buồn, khẽ gật đầu.
_ Em có thể chia sẽ với anh không? – Khánh hỏi.
_ Nếu chia sẻ với một người em không biết sẽ giúp em trở nên tốt hơn thì em sẽ làm.
_ Anh nổi tiếng thế mà em không biết à? – Khánh hỏi, nửa thât, nửa đùa.
_ Em không hứng thú với Hotboy. – Phương nháy mắt tinh nghịch.
_ Vậy thì bây giờ mình làm quen đi. Anh là một người bình thường, không phải hotboy gì cả. – Khánh quay sang nhìn Phương, nở một nụ cười. – Chào em, anh là Khánh.
_ Chào anh, em là Phương.
_ Vậy giờ quen nhau rồi, em có thể kể cho anh biết em gặp chuyện gì không?
_ Chỉ là một cảm giác bất lực thôi anh à. Rõ ràng cả giờ ra chơi bạn ấy ở cạnh em. Vậy mà, bạn ấy bị kết tội ăn cắp quá dễ dàng, em, em không thể nói giúp bạn ấy được. Em, em, cảm thấy thất vọng về chính bản thân mình quá. – Phương nói, dường như nhỏ đã khóc.
_ Em đã cố gắng hết sức rồi. Anh tin, bạn em sẽ được minh oan thôi. Em đừng buồn quá. – Khánh nói, ánh mắt cậu hướng về phía dòng sông trước mặt.
_ Có lẽ vậy. Em hy vọng thế. – Phương vội lau nước mắt. Nhỏ đã thất hứa mất rồi.
_ Ơ, em khóc đấy à? – Khánh lúng túng.
_ Không sao, đừng bận tâm. – Phương nhanh chóng lấy lại nụ cười thường ngày.
_ Đi theo anh.
Khánh kéo tay Phương. Và họ tới phòng nhạc cụ của trường. Khánh dẫn Phương đến cây Piano màu trắng ở gần cửa sổ.
_ Nếu em muốn khóc, anh ượn vai nhé.
Khánh bắt đầu đệm đàn và cất tiếng hát. Mọi uất ức trước giờ của Phương mà nhỏ luôn phải kiềm nén bây giờ tuôn ra hết theo làn nước mắt. Vô thức Phương dựa vào vài Khánh. Tiếng hát và tiếng đàn hòa quyện, mang đến cho Phương cảm giác bình yên và được chia sẻ, nhỏ vẫn khóc, nhưng tâm trạng dần dần thoải mái hơn.
If the hero never comes to you
If you need someone youre feeling blue
If you wait for love and youre alone
If you call your friends nobodys home
You can run away but you cant hide
Through a storm and through a lonely night
Then Ill show you theres a destiny
The best things in life they are free
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If youre feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
If your sky is grey oh, let me know
Theres a place in heaven where well go
If heaven is a million years away
Oh, just call me and Ill make your day
When the nights are gettin cold and blue
When the days are gettin hard for you
I will always stay here by your side
I promise you Ill never hide
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If youre feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If youre feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
What real love can do
What real love can do
What love can do
What love can do
Love can do