Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Chương 15


Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 15

Nó và Phương đến lớp, hôm nay Minh ở nhà, bởi vì nhỏ sợ một cái đuôi bám theo mình. Nó và Phương cũng hết sức thông cảm cho hoàn cảnh trớ trêu của Minh nên đành giúp đỡ Minh cúp học. Nó đến lớp mà trong lòng cảm thấy bất an, lo sợ, hình như sắp có một biến cố lớn xảy đến với nó. Nó không kể với Phương vì sợ làm cô bạn lo lắng. Dạo này Phương đã mệt mỏi nhiều rồi, những cơn ác mộng hằng đêm khiến Phương luôn mệt mỏi và trong tình trạng thiếu ngủ.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, ngoại trừ một điều, hôm nay Yến Chi đến lớp. Yến Chi học chung lớp với nó, chỉ do từtrước đến nay, hiếm khi cô đến lớp nên nó không biết. Mọi thứ vẫn ổn, cho đến hết giờ ra chơi. Nó và Phương vừa đi lên thì nghe tiếng la thất thanh của Yến Chi.
_ Sợi dây chuyền của tôi đâu mất rồi?
_ Để đâu mà mất? – Một nam sinh hỏi, đồng thời bịt tay vì tiếng hét quá to.
_ Tôi để trong cặp, ra chơi lên thì mất. – Yến Chi ngúng nguẩy
_ Kiểm trai lại kĩ chưa. – Một nữ sinh khác hỏi.
_ Chắc chắn là có người lấy rồi. – Yến Chi khẳng định. – Đi kêu hội học sinh lên và xét cặp hết lớp này cho tôi.
Theo lời Yến Chi, hắn, Quân và Khánh đành lên lớp 11A2, và công cuộc xét cặp bắt đầu. Nó đứng dựa vào tường im lặng quan sát. Cảm giác bất an lại dấy lên, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu nó. Chết thật rồi, lần này nó đã bị chơi một vố đau đến danh dự cũng không còn. Nhưng bây giờ đành phải chịu mà thôi vì ngay lúc này không có cách nào để dừng kế hoạch của bọn kia lại. Coi như lần này nó hết đường sống. Và đúng như những gì nó đã dự đoán, sợi dây chuyền đã được tìm thấy, ở trong cặp nó. Lần này, cả lớp đều chuyển ánh nhìn vào nó, kể cả Phương.
_ Thì ra là mày lấy. Đồ tham lam. – Yến Chi rít lên, nhưng sâu bên trong là nụ cười đắc thắng.

_ Không phải tôi. – Nó không thể nói được câu nào khác ngoài câu này. Trong tình thế này, phần thắng, nghiêng về Yến Chi.
_ Không phải sao nó lại nằm trong cặp cô. – Lần này là hắn hỏi. Sự tức giận và thất vọng hiện rõ qua ánh mắt và lời nói.
_ Tôi không biết.
_ Mày còn chối. – Yến Chi định vung tay lên tát nó nhưng đã bị Phương giữ lại.
_ Cô bị mất vào giờ ra chơi. Nhưng giờ ra chơi, bạn ấy ở cùng tôi. – Phương nói, gương mặt vui vẻ thường ngày nhanh chóng biến mất khiến ột kẻ đang quan sát lén lút khẽ giật mình.
_ Tao không cần biết, trong cặp nó là nó lấy.
Quân quan sát và lắng nghe thì thấy những gì Phương nói hoàn toàn chính xác và hợp lí. Nhưng anh không phải là người quyết định trong chuyện này, người quyết định là hắn. Quân nhìn sang hai người bạn của mình, Khánh thì khỏi nói rồi, chỗ nào có Phương là y như rằng cậu ta không còn để ý chuyện xung quanh nữa rồi. Còn hắn, nhìn sơ thì Quân đã đoán được tìn hình. Hiện giờ, chắc chắn một điều là hắn không thể tư duy thêm một điều gì nữa. Dù sao hắn quen biết Yến Chi cũng lâu, tin cô ta vẫn tốt hơn tin nó, một người có lai lịch không rõ ràng chỉ vừa gặp vài tháng. Quân nhìn sang nó, chạm phải ánh mắt nó đang nhìn anh, một ánh mắt bất lực và chấp nhận. Tình thế của nó lúc này, không thể cãi.
_ Không chừng do cô bỏ vào cặp bạn tôi cũng nên. – Phương nhìn Yến Chi đầy khinh thường. – Hạng người như cô cái gì mà không dám.
_ Dừng tranh cãi đi. Xử theo quy định từ trước đến nay. Đuổi học. Tôi sẽ trình báo việc này lên hiệu trưởng. Cô mau rời khỏi trường này đi. – Hắn nói lạnh lùng rồi bước ra khỏi lớp.

_ Dù sao đi nữa, tôi vẫn nói là tôi không làm. – Nó khẳng định lại một lần nữa rồi xuống dọn tập.
Nó thấy Quân nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, một ánh mắt mà nó cực kì ghét, ghét vô cùng. Nó ghét nhận được sự thương hại từ bất kì ai, điều đó khiến nó trở nên thảm hại hơn bao giờ hết. Nó ghét hắn, vì hắn đã không tin nó, vì hắn đã tin Yến Chi. Nó không biết tại sao mình lại khó chịu khi hắn tin người khác đến thế. Có lẽ đó là cảm giác của một người phải chịu tiếng oan. Nó tự nhủ. Nó nhìn sang Phương đang đứng cạnh mình. Nó hiểu sự im lặng của Phương lúc này.
_ Xin lỗi vì không giúp được bà.
_ Không sao, tui biết bà đã cố gắng, chỉ cần bà tin tui là được. – Nó cười.
_ Trong thời gian bà đi, chắc chắn tui và Minh sẽ tìm cách minh oan cho bà. – Phương nói. – Giữ liên lạc với tui nha.
_ Ừ.
Nó xách cặp ra khỏi lớp. Xung quanh là những tiếng xì xầm, **** rủa, thậm chí là lăng mạ. Nó chẳng buồn đáp lại, bởi vì đây chỉ là lẽ thường tình, một kẻ mang tiếng là ăn cắp thì luôn phải chịu những thứ như vậy. Nó đi ngang nơi Yến Chi đang đứng cùng nụ cười hả dạ. Nó lướt qua Yến Chi thật nhanh.
_ Cô có thể lừa tất cả mọi người, kể cả tên ngốc ngu xuẩn kia. Nhưng anh ấy, chắc chắn không thể bị cô lừa. – Nó nói với Yến Chi rồi bước ra khỏi lớp.

Yến Chi sau khi nghe xong câu nói đó thì tái mặt, tên ngốc ngu xuẩn là hắn. Nhưng anh ấy, chắc chắn là Quân. Chuyện gì sẽ xảy ra khi Quân tìm ra sự thật, Yến Chi không dám nghĩ đến.
Nó lang thang ngoài đường cùng chiếc balo. Bây giờ nó chẳng biết phải đi về đâu. Gọi cho chú Lâm, người đang giúp nó thực hiện kế hoạch cũng không được vì bây giờ chú ấy đang ở nước ngoài, sẽ làm phiền lắm. Hiện giờ nó không có tiền, việc kiếm một chỗ ở cũng khá là khó. Nó lại nghĩ đến hắn, nghĩ đến việc hắn đã không tin nó, khiến tim nó bóp nghẹt. Cảm giác khó chịu lắm, không thể
diễn tả, tức giận, đau lòng, thất vọng. Nó không đế ý mình đã lạc vào một con đường vắng từ khi nào. Từ trong hẻm, đã có một đám du côn đã đợi sẵn. Nhìn bọn chúng như mấy thằng nghiện làm nó rợn da gà. Và đám đó đã nhìn thấy nó, nó dường như đã đoán được điều gì sẽ đến với mình.
_ Em hiểu tụi anh muốn gì rồi chứ? – Một tên nói.
_ Đánh nhau à? – Nó cười khẩy.
_ Em cứng đầu thật nhỉ?
Sau câu nói đó thì cả bọn xông vào nó. Nó ném thẳng chiếc ba lô đang đeo trên người sang một bên, dù sao trong đó cũng chỉ là sách vở. Nó nhanh chóng lấy đà né một thanh sắt phang vào người, nhân lúc tên đó mất đà té chúi xuống, nó nhảy lên lưng tên đó lấy đà tung thẳng một cú đã thật mạnh vào mặt của một tên khác. Nó thầm cảm ơn Phương vì khi sáng nhỏ đã bắt nó mang giày thể thao chung nên bây giờ nó đánh nhau cực kì dễ dàng, không vướng víu, tuy mỗi lần đá là váy tung lên nhưng nó không để tâm chuyện đó cho lắm. Nó cứ thể, tung những cú đá thật mạnh và chuẩn xác mà trước đây nó chưa bao giờ làm vào từng tên. Nó cứ tưởng tượng những tên đó là hắn, và cứ ra đòn. Mười tên trong số hai mươi đã gục xuống. Nó không mệt mà càng hăng. Vội chộp lấy một thanh sắt từ một tên đã gục ngã, trận chiến lao vào hiệp hai.
Lần này, nó hạn chế sử dụng chân, chủ yếu dùng gật và nện vào bất cứ nơi nào mà nó có thể nghĩ tới. Hắn không tin nó, hắn tin cô ta, điều nó làm nó như điên tiết. Lực sử dụng ngày càng mạnh hơn, mạnh hơn. Bao nhiêu dồn nén bùng nổ. Tên cuối cùng, dường như là đại ca, và cũng làngười khi nãy khiêu khích nó. Lúc này ánh mắt nó như dại đi. Tên đó cũng hoảng sợ một phần vì nãy giờ chứng kiến những gì nó đã làm với những tên kia. Cảm giác khiếp sợ dâng lên trong hắn. Cơn giận của nó vẫn chưa nguôi. Điều gì tới cũng phải tới. Nó tung một cú vòng cầu vào đầu tên đó khiến hắn choáng. Liên tục tung những cú lên gối vào ngực hắn.
_ Mày nên hiểu, chọc tức Alie này lúc đang giận là một điều không nên.
Cái tên Alie tạo nên một chấn động mạnh cho tên đó. Hắn chợt nhận ra người hắn chọc, không phải hạng tầm thường, rồi hắn ngất đi. Nó dừng tay lại, đứng thần người ra, tâm trạng có vẻ tốt hơn. Nó không tức giận như lúc nãy nữa, bây giờ nó đang buồn và nó đã khóc.

Tiếng xe mô tô đỗ xịch gần đó, ngoài đầu hẻm, nó vội lau nước mắt đi. Nó không muốn ai thấy nó đang khóc, không muốn ai thấy sự hèn nhát của nó. Theo như nó dự đoán, số lượng vừa đến đó rất đông. Vì nó quay lưng lại với đường lớn bên ngoài nên nó không thể thấy ai đang bước vào trong hẻm.
_ Sao bọn này tàn tạ thế. Có ai đó đã xử dùm chúng ta à? Khỏe rồi. Khỏi phải đánh. – Một người nói.
_ Tao thích đánh hơn. Chán thế. Nằm bẹp hết trơn rồi. – Một người khác thở dài đầy chán nản.
_ Anh hai, tụi nó thế này hết rồi, giờ mình làm gì nữa ạ? – Lại một giọng nói khác cất lên.
_ Tụi bay ở ngoài này. Tao vô trong xem xét. – Nhân vật được gọi là anh hai kia lên tiếng.
Nó vẫn đứng yên không quay đầu lại nhìn. Tiếng bước chân ngày một gần hơn, gần hơn. Nó nhanh chóng xoay người tung một cú đá bất ngờ. Người kia theo phản xạ vung tay ra đỡ. Nó và người đó chạm trán nhau. Sự ngạc nhiên xuất hiện trong gương mặt cả hai.
_ Là chị, Alie? – Người kia thốt lên.
_ Cậu là… Kent. – Nó cũng đáp lại đầy ngạc nhiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.