Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 39


Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 39

Tại một
hòn đảo không tên nằm ở phía Nam Trung Quốc lại đang bí mật tiến hành một đợt
huấn luyện tập trung tàn khốc nhất, mỗi ngày đều có một số quân nhân nhất định
bị đào thải. Mà những quân nhân bị đào thải này cũng đều là những anh hùng tinh
anh nhất. Chiến tranh là sự tàn khốc, vì đối phó với chiến tranh mà quá trình
tuyển chọn anh tài lại càng tàn khốc cực độ.

Sau khi
huấn luyện thể lực, tất cả những người được ở lại lần lượt tham gia huấn luyện
ba loại hình là không quân, lục quân, hải quân. Sau khi Trử Tụng gian khổ trải
qua tác chiến hải quân và lục quân, anh cuối cùng cũng đã được nhìn thấy từng
dải ánh sáng của bình minh.

Trong
cuộc huấn luyện hải quân và lục quân, Trử Tụng, Lương Mục Trạch lúc nào cũng
bám đuổi lấy thành tích của đối phương. Lương Mục Trạch xuất thân từ bộ đội đặc
chủng lục quân. Trên mặt đất, anh ta là anh cả, không ai có thể đấu lại được,
Trử Tụng thua một cách tâm phục khẩu phục, hoàn toàn không oán trách gì. Tác
chiến trên biển thì đều rất mới lạ so với cả hai người họ, hai người dốc hết
sức lực để tranh đấu, phần lớn các hạng mục họ đều hoàn thành tương đương nhau.
Trử Tụng thua một hòa một, tạm thời đứng sau. Nghĩ tới lần huấn luyện tiếp
theo, Trử Tụng tự nhủ thầm trong lòng rằng không phải là chưa báo thù mà là
thời cơ chưa tới.

Triệu
Kha càng nhìn càng cảm thấy giữa hai người bọn họ nhất định là có thù oán gì?

Buổi
sáng hôm bắt đầu huấn luyện quân sự trên không, Trử Tụng cảm thấy bầu trời sáng
trong vô cùng, ánh nắng rực rỡ, đẹp mê lòng người. Được hít gió biển ẩm ướt
quen thuộc, tâm trạng anh giống như ánh nắng trên bầu trời, vô cùng sáng lạn.

Năm ngày
huấn luyện đã hoàn toàn lấy đi hết sự mong đợi của tất cả mọi người vào bầu
trời. Cho dù là nhảy dù từ trên không hay là trượt cánh tam giác thì cũng đều
cần có sự nhẫn nại, nhất là nhảy dù, khi tiếp đất, hai chân sẽ phải chịu sự tác
động rất lớn, cần có sự tập luyện đầy đủ cho cả hai chân, ngay cả đối với những
người xuất thân từ lính không quân như Trử Tụng và Triệu Kha, thậm chí cả những
bộ đội nhảy dù cũng đều cảm thấy có phần không chịu đựng được.

Trong
thời gian hai mươi ngày, những chiến sĩ, sĩ quan đến từ các khu vực đóng quân
khác nhau, những quân chủng khác nhau, đã trải qua hàng loạt khó khăn thử
thách, khi khó khăn cùng chia sẻ, tình hữu nghị giữa các chiến sĩ ngày càng sâu
sắc, đối với họ, mỗi người phải trở về ai cũng buồn và tiếc nuối.

Buổi
chiều cuối cùng của khóa huấn luyện quân sự không quân, Trử Tụng lên chiếc máy
bay chiến đấu J-10 chờ mọi người sau khi nghỉ ngơi tạm thời. Họ cần căn cứ vào
mục tiêu huấn luyện tập trung để hoàn thành diễn tập đối kháng trên không. Khi
đến có mười mấy máy bay chiến đấu nhưng lúc này chỉ còn lại tám chiếc.

Các máy
bay đồng loạt cất cánh, chọc thủng vào bầu trời xanh ngọc bích như những lưỡi
kiếm sắc nhọn, chỉ trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của chiếc máy
bay chiến đấu nào, bầu trời dường như vẫn còn lưu lại vệt khói mờ do máy bay để
lại, gió biển đượm mùi nhiên liệu phảng phất trên khoảng không sân bay.

Những
người còn lại tập trung trong phòng chỉ huy để quan sát tình hình tác chiến
thực tế của máy bay thông qua màn hình điện tử mô hình. Không phải ai cũng có
cơ hội nhìn thấy tình hình tác chiến của máy bay chiến đấu, mà họ chỉ thường
được thấy biểu diễn máy bay chiến đấu biểu diễn và chiến đấu thực tế không thể
so sánh được với nhau. Tuy trên màn hình chỉ có sự tác chiến của máy bay mô
hình, nhưng đã khiến cho tất cả các chiến sĩ nhìn không chớp mắt. Trước khi tới
đây họ luôn cảm thấy bản thân mình là những người gan dạ nhất, nhưng tới đây
mới biết còn có rất nhiều người tài giỏi hơn mình.

Lương Mục
Trạch nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, trong đó máy bay chủ lực đang chỉ
huy các máy bay khác, sắc bén và đầy tham vọng, giống như con chim ưng tranh bá
trên cả bầu trời.

Một bên
ưu thế rõ ràng, nhưng mọi người đều kì vọng bên kia có thể thể hiện xuất sắc
hơn để hóa giải nguy cơ. Bên kia quả thực không khiến mọi người thất vọng khi
đưa ra tuyệt chiêu, thế nhưng trong thời khắc cuối cùng lại vẫn bị đối phương
khống chế. Thời điểm đó các động tác tác chiến của máy bay chiến đấu diễn ra
quá nhanh, ngoài sức tưởng tượng, tất cả mọi người trong đài chỉ huy trung tâm
đều ngẩn người, trong đó có chỉ huy trưởng, ông nhìn chăm chăm lên màn hình và
hồi tưởng lại màn trình diễn lúc nãy.

“Gọi
đài chỉ huy trung tâm.”

Tới khi
âm thanh từ máy bộ đàm phát ra, mọi người mới miễn cưỡng định thần trở lại, vị
đại tá mặc bộ quần áo tác chiến không quân nói vào máy bộ đàm: “Có thể bay trở

về.”

“Nhận
lệnh.”

Mấy
chục người lính trẻ quay ra nhìn nhau, Lương Mục Trạch im lặng đứng lên, đẩy
cửa đi ra, những người khác mới phản ứng lại cũng chạy theo ra. Mọi người tiến
thẳng tới đường băng trên sân bay chờ chiến đấu cơ J-10 trở về.

Khi
chiếc máy bay chiến đấu đầu tiên xuất hiện, cả đám người như trúng phải bùa mê,
nhảy nhót tưng bừng vẫy tay về hướng máy bay, miệng không ngừng hô lên “Oa, oa”

Tám
chiếc máy bay không tiếp đất ngay mà biểu diễn hình hoa ở phía trên sân bay như
đã thương lượng trước với nhau, các kiểu biểu diễn còn phong phú hơn cả nghi lễ
duyệt binh quốc khánh, tuy không có khói sương rực rỡ nhưng vẫn khiến cho mọi
người phấn chấn sục sôi.

Sau khi
máy bay hạ cánh, Trử Tụng vừa mới bước xuống máy bay, Triệu Kha đã chạy như bay
tới với vẻ mặt đắc ý để kể công, nếu không phải lúc nãy hai bọn họ phối hợp ăn
ý thì không biết chừng trong giây phút cuối cùng sẽ bị đối phương lật ngược
tình thế.

Phi
công máy bay chủ lực của đối phương tiến lại gần, ở ngoài đời họ đã quen biết
nhau, tuy sớm đã được nghe danh của Trử Tụng, nhưng hôm nay mới được tận mắt
chứng kiến thực lực của anh, quả nhiên danh tiếng “phi công hàng đầu” của Trử
Tụng không phải chỉ là hư danh.

Tám
người lính uy phong lẫy lừng xếp thành một hàng bước ra khỏi sân bay, những
người lính trẻ sớm đã không còn giữ được bình tĩnh vội chạy tới khiêng tám
người bọn họ tung lên cao.

“Mẹ,
cái lưng của tôi không chịu được nữa rồi! Thả tôi xuống!” Trử Tụng tức giận lớn
giọng cằn nhằn. Cứ nghĩ là bọn họ sẽ chỉ tung hai lần cho vui là xong, ai mà
ngờ rằng họ mãi mà không chịu dừng lại! Cả đám người này được nghỉ ngơi cả một
buổi chiều nên tinh thần thoải mái hết cả, tám người bọn anh như vừa trở về từ
chiến trường, lái máy bay tuy rằng không mấy hao tốn sức lực nhưng còn mệt hơn
cả chạy việt dã năm cây số.

Lần huấn
luyện chuyên môn đã kết thúc, trong thời gian 20 ngày, Trử Tụng và Lương Mục
Trạch là hai người duy nhất không nói được một câu nào trong tất cả mọi người.
Lương Mục Trạch nhìn Trử Tụng lửa giận bùng nổ, anh rất hiếm khi khâm phục ai,
tuy anh không muốn thừa nhận nhưng anh không thể không cho Trử Tụng vào danh
sách những người đó.

Lương
Mục Trạch đi xuyên qua đám người, đưa tay phải ra trước mặt Trử Tụng.

Trử
Tụng nhếch mép cười gian xảo, tháo găng tay ra bắt tay: “Xin chào, em rể của
tôi!”

“Hả?”

“Tình
huống gì đây?”

“Ai là
em rể?”

Câu nói
của Trử Tụng giống như quả lựu đạn ném xuống mặt đất, khiến tất cả mọi người
đứng đó ngạc nhiên đến đờ đẫn. Triệu Kha lại càng ngẩn người. Duyên cớ nào, sao
tự dưng lại biến thành em rể? Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên tới đây, Trử Tụng
còn không biết ai là Lương Mục Trạch. Những ngày qua hai người họ quyết đấu với
nhau, khiến tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy có gì đó giữa bọn họ. Thế nhưng
khi đáp án được tiết lộ, nó lại nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người.

Trử
Tụng và Lương Mục Trạch đều là những thanh niên lớn lên ở Bắc Kinh, từ nhỏ đã
quen nhau, nhưng sau đó vì nhập ngũ vào các doanh trại khác nhau nên không còn
cơ hội gặp mặt nữa. Họ chỉ thường xuyên nghe tiếng tăm của đối phương, nhưng cứ
nghĩ lại cái bản tính xấu thuở bé, họ lại cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Năm đó
Lương Mục Trạch thường thích im lặng làm chuyện xấu, còn Trử Tụng lại làm
chuyện xấu một cách đường hoàng, không hề cảm thấy mình sai ở đâu, họ đã từng
nắm rất rõ đối phương giở những trò gì, mặc bộ quân phục lên thì trông có vẻ ra
dáng, nhưng kì thực lại luôn cảm thấy đối phương là một thằng ngốc đội lốt
người.

Ai mà

ngờ rằng, Lương Mục Trạch lại lấy em họ của Kiều Ưu Ưu, hai bọn họ tự nhiên
“thân càng thêm thân” nhưng mối thù hằn giữa họ lại không hề vì thế mà giảm
bớt, hơn nữa còn có phần tăng lên.

* * *

Trong
những ngày tết, tai của Kiều Ưu Ưu hoàn toàn không được yên tĩnh, sau khi cả
nhà biết cô có thai, ai cũng quan tâm hỏi han đủ điều, bà Kiều thậm chí còn yêu
cầu cô chuyển về nhà ở để tiện bề chăm sóc cô. Thế nhưng một mình Kiều Ưu Ưu
sống đã quen rồi nên nói kiểu gì cô cũng không đồng ý chuyển về, bà Kiều không
thuyết phục được cô nên chỉ có thể dặn dò kĩ lưỡng bảo cô không được ăn linh
tinh, không được chơi máy tính, lúc ngủ không được đặt điện thoại ở gần…

Chập
tối ngày mùng năm tết, Kiều ƯU Ưu không phải đi làm nên ở nhà nói chuyện với
mọi người, chợt cô nhận được một cuộc gọi số máy lạ từ ngoại tỉnh, Kiều Ưu Ưu
không nghĩ nhiều mà nhấn phím nghe, khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Kiều
Ưu Ưu bỗng ngẩn người. Cô tự cấu vào cánh tay mình và tự hỏi mình vừa nghe thấy
cái gì?

“Ưu Ưu,
anh sai rồi mà Ưu Ưu, em đừng giận anh có được không? Lệnh tập trung huấn luyện
thực sự là đến lúc đó anh mới nhận được, Ưu Ưu anh bảo đảm sẽ không có lần sau
đâu, được không?”

Đôi mắt
Kiều Ưu Ưu lấp lánh nước mắt, bất ngờ nghe thấy giọng nói của anh dường như là
một quả bom có uy lực rất lớn kích thích những giọt nước mắt của cô.

Kiều Ưu
Ưu lại sụt sịt, giọng nói có phần hơi khàn lại: “Anh…không phải, không được gọi
điện sao?”

Nghe
thấy giọng nói của Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng chợt thấy khỏe mạnh như vừa ăn được rau
chân vịt, trong phút chốc cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không
còn cảm giác mệt mỏi sau khi đợt huấn luyện tập trung cao tạm thời kết thúc.

“Anh
nhớ em. Ưu Ưu, có nhớ anh không?”

Kiều Ưu
Ưu nhíu mày, nhìn người ngồi cách mình không xa, cố ý tỏ ra không có chuyện gì
“Ừ” một tiếng.

“Thế
rốt cuộc là nhớ hay không nhớ vậy, Ưu Ưu?” Trử Tụng cố ý kéo dài giọng, khiến
Kiều Ưu Ưu nghe xong mà lạnh người rùng mình, da gà nổi hết cả lên.

Khi
Kiều Ưu Ưu còn đang phân vân không biết có nên trả lời thẳng câu hỏi này không
thì đầu dây bên kia xuất hiện một âm thanh phá vỡ cả khung cảnh, Kiều Ưu Ưu
chột dạ, chẳng nhẽ không chỉ có mình Trử Tụng ở bên kia? Vậy sao anh còn có thể
nói ra những lời xấu hổ như thế?

“Giục cái
gì mà giục, đến sau thì đứng xếp hàng ở một bên đi.”

“Ai
đấy?” Kiều Ưu Ưu nghi hoặc hỏi.

“Người
xếp hàng đợi gọi điện về cho vợ. À, người này em quen!” Trử Tung gàn tàn thuốc
ở trên tay, cười đắc chí nhìn Lương Mục Trạch.

“Em
quen rất nhiều người mà!”

“Họ
hàng của em, lục quân, bộ đội đặc chủng” Trử Tụng liên tiếp đưa ra những từ
trọng điểm, “Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”

Kiều Ưu
Ưu nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Sơ đang nhìn cô với vẻ mặt rất thích thú. Chồng của Hạ
Sơ lại chẳng phải là họ hàng của cô sao? Lương Mục Trạch chẳng phải là bộ đội
đặc chủng lục quân sao? Không trùng hợp đến thế chứ? Hạ Sơ về Bắc Kinh để đón
tết với gia đình nhà chồng, chị em cô giờ mới có cơ hội gặp nhau, nhưng hai
người đó tại sao lại đang ở cùng nhau? Không quân, lục quân, sao nghĩ mãi vẫn
không thấy hợp lý.

“Chính

là cái người đó á?” Kiều Ưu Ưu cố tình không nói tên ra.

“Chính
là anh ta!”

“Anh
nói anh ta là anh ta đó hả?”

“Anh
nghĩ thế.”

Trử
Tụng và Kiều Ưu Ưu đang thách đố nhau mỗi người một câu, nhưng hai người bên
ngoài thì nghe lại chẳng hiểu gì. Hạ Sơ không hiểu bèn dùng khẩu hình hỏi cô:
“Chị cứ nhìn em làm gì?”

Kiều Ưu
Ưu cười gian xảo, trả lời nhỏ: “Em đoán xem!” Sau đó lại hỏi Trử Tụng: “Anh ta
có biết chuyện vợ anh ta tới Bắc Kinh không?”

“Cô ấy
về Bắc Kinh rồi à?” Trử Tụng cố ý tỏ ra ngạc nhiên một cách khoa trương, quay
đầu lại nhìn Lương Mục Trạch, “Anh thấy, chắc chắn là chưa biết!”

“Em thì
thấy, cô ấy cũng không biết hai người đang ở cùng nhau. Nếu biết cô ấy chắc
chắn sẽ nói cho em.” Kiều Ưu Ưu không chỉ rõ ra điều gì mà chỉ cố ý nói lộ ra
vài câu khiến Hạ Sơ thấy tò mò. Cô cứ xoay quanh vấn đề đó, nếu Trử Tụng đủ
thông minh thì chắc chắn anh có thể đoán ra.

Và thực
tế chứng minh, chẳng có phi hành gia nào lại không có giác quan nhạy bén. Trử
Tụng tất nhiên là không phụ sự kỳ vọng của Kiều Ưu Ưu, “Chẳng nhẽ hai người
đang ở cạnh nhau sao?”

Lương
Mục Trạch nghe tới đây thì không thể không tưởng tượng ra họ đang nói gì, bước
nhanh tới tranh lấy điện thoại, thế nhưng Trử Tụng vẫn cố giữ lấy nhất quyết
không đưa ra, còn đứng một bên mách Kiều Ưu Ưu: “Lại còn dám tranh điện thoại
của anh, Ưu Ưu em nói xem có phải là cậu ta không tôn trọng bậc trưởng bối
không? Tôi cảnh cáo cậu nhé, còn dám cướp điện thoại của tôi lần nữa thì tôi sẽ
rút pin ra đấy!”

“Thế
thì không được! Bảo anh ta là vợ anh ta đang lưu lạc nơi kinh thành đấy, em
nhất định sẽ có cách khiến anh ta không gặp được vợ!”

Hạ Sơ
cũng không nghe tiếp được nữa mà vồ tới ghé sát vào tai nghe, Kiều Ưu Ưu cũng
không tránh, nhưng trong điện thoại chỉ nghe ra tiếng tạp âm, không có người
nói.

Hạ Sơ
nhíu mày: “Từ nãy tới giờ chị cứ nói chuyện với tạp âm thôi à?”

Lương
Mục Trạch nghe thấy giọng nói của Hạ Sơ. Anh ta không còn để ý gì nữa mà gắng
hét vào điện thoại: “Hạ Sơ! Hạ Sơ!”

Kiều Ưu
Ưu cố nhịn không cười ra tiếng đưa điện thoại cho Hạ Sơ, vuốt tóc cô nói: “Con
bé ngốc, tiếng của chồng mình là cũng không nhận ra à!”

Trử
Tụng và Lương Mục Trạch tranh cái điện thoại cả nửa ngày trời, thấy rằng tình
hình này không khả quân, chỉ có thể hét vào điện thoại ở khoảng cách xa: “Ưu
Ưu, đợi anh trở về.”

Trử
Tụng buông lỏng ngón tay, đưa điện thoại lại cho Lương Mục Trạch, đứng nghe lén
vài câu, bình thường thì là người đàn ông cao to mạnh mẽ, nói chuyện với vợ thì
lại bộ dạng đó. Trử Tụng ra vẻ chán ghét nhìn Lương Mục Trạch, nhưng anh ta lại
quên hoàn toàn bộ dạng “chẳng có tài cán gì” cúi đầu cầu xin Kiều Ưu Ưu tha thứ
khi nãy của mình.

Khóa
huấn luyện tập trung quy định không cho phép bọn họ có liên lạc với bên ngoài,
điện thoại là Trử Tụng lấy được từ chỗ đại tá không quân, người ta đã cố tình
mắt nhắm mắt mở không tính toán gì, anh mà không nắm chắc lấy cơ hội thì đúng
là quá có lỗi với lòng tốt của người ta rồi.

“Rõ
ràng là mình tìm được điện thoại, bây giờ lại bị anh ta vơ lấy.” Trử Tụng rất
bực bội, vừa đi vừa quay lại nhìn.

Xung
quanh chẳng có ai, đêm tối gió mát, trên đường trở về Trử Tụng vừa hay gặp ngay
người lính tuần tra trên đảo, Trử Tụng kéo người lính tuần tra đó lại, chỉ về
hướng mình vừa đi qua, “Tôi vừa mới đi qua bên kia, hình như nghe thấy có người
gọi điện thoại.”

Người
lính tuần tra bán tín bán nghi, nhìn về khoảng tối mịt đen sì phía trước hỏi:
“Thật không?”

“Ai
chẳng có chuyện gì lại tự nói một mình? Lại còn lén lén lút lút, chắc chắn là
đang gọi điện, các cậu qua đó xem thử đi.”

Mấy anh
lính tuần đi về hướng đó, Trử Tụng đút hai tay và túi quần, vừa đi vừa khẽ hát

đoạn “đấu trí” trong nhạc phim. Với kĩ năng của Lương Mục Trạch, anh ta còn lâu
mới để mấy người lính tuần tra kia bắt được. Trử Tụng rõ ràng đang nói chuyện
vui vẻ với bà xã của mình nhưng lại bị anh ta cướp lấy điện thoại, vì thế anh
phải ăn miếng trả miếng với anh ta!

Lương
Mục Trạch vội vàng tắt điện thoại, Hạ Sơ hơi thất vọng trả điện thoại lại cho
Kiều Ưu Ưu. Khuôn mặt của Kiều Ưu Ưu nhăn lại, ngẩng cổ lên hỏi cô: “Dập máy
rồi?”

“Vâng”
Hạ Sơ gật đầu.

Kiều Ưu
Ưu cuống lên: “Chị vẫn còn chưa nói với chồng mình chuyện mình có thai, ai bảo
em dập máy?”

Hạ Sơ
chạy tránh chiếc gối ôm Kiều Ưu Ưu đang ném vào mình, nói một cách vô tội,
“Không phải là em, em còn chưa nói xong thì Lương Mục Trạch đã dập máy rồi, anh
ấy nói, lính tuần tra tới rồi…”

* * *

Hạ Sơ
ngồi xuống bên cạnh Kiều Ưu Ưu, hai người cùng nhún vai, ánh mắt ai oán nhìn
chằm chằm vào cái điện thoại. Một cuộc điện thoại, thời gian nói chuyện còn
chưa tới hai phút, chẳng kịp nói cái gì, Kiều Ưu Ưu muốn báo cho Trử Tụng biết
là thực ra tháng này cô không có chu kì, cô có thai rồi, tuy vẫn chưa tới bệnh
viện kiểm tra nhưng đã có 95% chính xác không sai. Họ đã có một đứa con rồi,
anh luôn mong mỏi có được một đứa con, bây giờ có rồi thì anh lại không ở đây,
đến nói chuyện điện thoại cũng được coi là xa xỉ. Thế nhưng lúc nãy vừa mới có
được cơ hội để nói thì lại bị một số người ngăn cản. Nghĩ vậy, Kiều Ưu Ưu lại
ai oán nhìn Hạ Sơ.

Kiều Ưu
Ưu bực bội nói: “Chị vẫn còn muốn hỏi em đấy.”

“Người
ta sẽ nói với em, đó là bí mật.” Hạ Sơ bĩu môi, nghĩ tới bộ dạng lén lút khi
nãy của Lương Mục Trạch là thấy khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được chuyện nghĩ
đến.

Kiều Ưu
Ưu sờ nhẹ lên bụng mình: “Con gái cưng của mình còn chưa được gặp bố nó, cũng
chẳng kịp để nó nghe thấy giọng của bố.”

Hạ Sơ
nhìn bộ dạng của Kiều Ưu Ưu mà cũng cảm thấy thương, lúc có thai thì ông xã lại
chẳng ở bên cạnh, chắc là sẽ rất khó chịu? Kiều Ưu Ưu lúc này chính là tương
lai chân thực của cô về sau. Hạ Sơ ôm lấy vai cô an ủi: “Chị à, đừng đau lòng,
không tốt cho em bé đâu.”

Kiều Ưu
Ưu vuốt tóc, không để bản thân nghĩ tới những chuyện không vui nữa, cô kéo tay
Hạ Sơ hỏi: “Giúp chị xem tim thai của con gái chị phát triển có tốt không.”

“Mới có
mấy tuần, làm sao mà nghe thấy được!”

“Lại
còn đòi làm bác sĩ ngoại khoa tim, hử.”

“Thái
cái gì mà thái?”

“Thái
rau!”

“Nấu
cơm cho em ăn à?”

“Em
cũng biết mà, chị không biết nấu cơm.”

“Em
cũng không biết.”

“Ái
chà, này, nấu cơm cho Lương Mục Trạch ăn mà không nấu cho chị họ ăn à.”

“Được
rồi, được rồi, ghét thế.”

“Con à,
dì của con ghét mẹ, làm sao bây giờ?”

Hạ Sơ
không nói được gì nữa, biết thân biết phận đứng lên đi vào bếp.

* * *

Nghe
nói đêm hôm đó, thượng tá không quân Trử Tụng và trung tá lục quân Lương Mục
Trạch đã đánh nhau, chẳng có ai bị thương, nhưng đã để cho mọi người được tận
mắt chứng kiếm tư thế quyến rũ của hai nhân vật nổi tiếng này. Nguyên nhân đánh
nhau là gì? Chẳng ai biết là vì trung tá Lương Mục Trạch đã cướp điện thoại của
thượng tá Trử Tụng và thượng tá Trử Tụng vì báo thù đã gọi lính tuần tra tới
bắt người. Chỉ vì một cuộc điện thoại với vợ mà hai người đàn ông to lớn trở
thành ích kỉ như vậy, thật đúng là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.