Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 38
Sáng
sớm ngày 30 tết, Kiều Ưu Ưu dậy rất sớm. Nói một cách chính xác hơn thì cả đêm
cô ngủ không ngon giấc, nửa tỉnh nửa mê dày vò cả đêm.
Kiều Ưu
Ưu đứng trong nhà tắm, nhìn vào bản thân mình trong gương, không ngừng an ủi
bản thân, nói: “Bình tĩnh nào, hít thở sâu, hít vào, thở ra, hít vào…”
Cô cầm
cái que nhựa dài màu trắng đặt trên bồn rửa mặt lên, nhắm mắt rồi chậm chạp cúi
đầu xuống.
“Kiều
Ưu Ưu, tao đếm tới ba mày phải mở mắt ra, cùng lắm là sau này sẽ thử một lần
nữa!”
Kinh
nguyệt tháng này của cô đã chậm nửa tháng, từng ngày tưởng tượng khiến cô bị
dày vò vô cùng, vì thế mới kiên quyết mua que thử về tự thử một lần. Cô lo sợ
do mình kì vọng quá nên mới xuất hiện hiện tượng có thai giả, chu kì chậm vài
ngày cũng không phải là chưa từng xảy ra, cô không kiềm chế được muốn biết đáp
án, nhưng lại sợ sẽ bị thất vọng vì sự thực không như mình hi vọng. Cô luôn nói
với mình rằng không nên nghĩ nhiều, như vậy cho dù không có được cũng sẽ không
cảm thấy thất vọng. Thế nhưng bản thân lại dần không nhịn được và tưởng tượng,
nếu có con, cô sẽ chăm sóc nó như thế nào? Nó sẽ giống cô hay không? Kiều Ưu Ưu
rất mong mình sẽ có con gái, cô muốn cho con ăn mặc giống như một công chúa
nhỏ, cùng mặc quần áo mẹ con thật đẹp.
Kiều Ưu
Ưu hơi hé mắt, sau khi nhìn kĩ một vạch đỏ nhức mắt ở trên que thử, cô chợt cảm
thấy thất vọng, nỗi buồn giống như ngọn sóng dâng trào ào ạt lên cô, chèn ép
khiến cô chỉ muốn rơi nước mắt.
Kiều Ưu
Ưu cảm thấy quá tủi thân, đây được gọi là cuộc hôn nhân khỉ gió gì vậy, những
ngày tháng khốn khổ? Có chồng cũng như không có chồng, không bằng ly hôn cho
xong chuyện, như vậy cô còn có thể đi tìm kiếm mùa xuân tiếp theo của mình, tìm
một người chồng có thể ở bên cô mỗi ngày.
Nước
mắt bắt đầu không chịu nghe lời mà ào ạt tuôn rơi, Trử Tụng đã đi hơn mười ngày
rồi, mỗi đêm cô đều phải lấy chăn cuốn chặt quanh người mình, dường như làm vậy
có thể thay thế cho vòng tay Trử Tụng. Không được nghe thấy giọng nói anh, cô
chợt cảm thấy màn đêm dài dằng dặc, hình như đã ngủ rất lâu rồi nhưng khi mở
mắt ra lại phát hiện vẫn là đêm tối. Cô rất muốn nghe giọng nói anh, muốn nghe
từng tiếng từng tiếng anh gọi tên cô, giống như anh không thể rời xa mình. Kiều
Ưu Ưu hối hận đã không ghi âm giọng nói của anh lại, như vậy có thể giải tỏa
nỗi nhớ. Cô thậm chí còn bắt đầu hối hận vì ngày hôm đó đã gây sự với anh, cô
nên ngoan ngoãn nghe lời anh, như vậy anh nói thêm được một câu thì cô sẽ có
thể nhớ anh được nhiều hơn.
Tiếng
khóc từ im lặng dần chuyển sang gào khóc, Kiều Ưu Ưu ngồi bên bồn cầu, không
màng tới hình tượng mà ôm lấy một cuộn giấy vệ sinh to và khóc thật to, càng
khóc càng tủi thân, càng tủi thân thì khóc lại càng đau đớn, thậm chí khóc tới
mức đau đầu.
Kiều Ưu
Ưu giống như con búp bê đã bị rút cạn kiệt linh hồn, ngồi đờ đẫn một chỗ, trên
mặt vẫn còn nước mắt chưa khô. Cô nhận ra mình không thể khóc thêm được nữa,
đứng dậy và tiến tới bồn rửa mặt, qua tấm gương là đôi mắt sưng húp của cô, đôi
môi khô lại, tóc tai rối bù, trông giống như một góa phụ vừa bị bỏ rơi.
“Kiều
Ưu Ưu, mày cũng có ngày hôm nay? Chẳng phải mày luôn tự huyễn hoặc với bản thân
mình rằng không có ai bên cạnh thì có thể sống tự do tự tại hay sao? Bây giờ
thì làm sao? Nhìn cái bản lĩnh của mày kìa, mày ở đây lấy nước mắt để rửa mặt,
người ta thì lại chẳng biết gì, có khi lúc này còn đang ôm cái máy bay mà cười
lớn ý chứ!”
Kiều Ưu
Ưu vỗ ngực giúp bản thân mình nghĩ thoáng ra. Cô mở vòi nước chuẩn bị rửa mặt,
nhưng que thử thai mình vừa vứt trên bồn rửa mặt lại xuất hiện thêm một vạch
nữa.
Kiều Ưu
Ưu dụi mắt không tin, cầm lên nhìn thật kĩ, lúc nãy rõ ràng là một vạch mà, từ
lúc nào đã chuyển thành hai vạch rồi? Kiều Ưu Ưu chạy vào phòng ngủ, lục tìm
cái hộp mà mình vừa vứt đi trong sọt rác. Cô nhìn vào hướng dẫn sử dụng, nhìn
đi nhìn lại rồi nằm lên giường cười lớn không dứt.
Trên
hướng dẫn sử dụng người ta ghi rõ ràng là sẽ bị chậm vài phút. Mà cô thì lại
vội vàng tới mức không thèm đọc hết hướng dẫn sử dụng, chỉ nhìn qua kết quả mà
đã vội đưa ra kết luận.
Vậy thì
bây giờ có thể nói rằng cô có bầu rồi!
Có bầu
rồi!
Kiều Ưu
Ưu từ trên giường bật dậy, lẩm bẩm một mình: “Kiều Ưu Ưu, mày có thai rồi!” Từ
thì thầm chuyển sang hò hét: “Có thai rồi! Ha ha ha! Trử Tụng, đây là giống của
một mình em, anh đừng có nghĩ tới chuyện bảo con gái em gọi anh là cha!”
Cô vui
sướng chỉ muốn nhảy lên, cũng may là lí trí đã kịp thời giữ cô lại, phụ nữ mang
thai phải tránh hoạt động mạnh, nhất là trong giai đoạn đầu của thai kì. Kiều
Ưu Ưu đột nhiên lại thấy hơi lo lắng, lúc nãy cô khóc lóc như vậy, liệu có ảnh
hưởng gì hay không?
Tết
nhất mà vào bệnh viện, cho dù là khám thai thì dường như cũng không được may
mắn cho lắm. Kiều Ưu Ưu quyết định để sau tết mới kiểm tra, những ngày này tự
mình chú ý một chút là được rồi.
Kiều Ưu
Ưu cầm điện thoại lên chỉ muốn được thông báo với tất cả mọi người, nhưng nhìn
con số trên màn hình lại phát hiện ra người cô muốn thông báo nhất lại không
nghe được điện thoại của cô, bố đứa bé không chịu trách nhiệm mà bỏ đi rồi.
Kiều Ưu Ưu thất vọng thở dài, sờ lên cái bụng phẳng lì của mình rồi nói: “Con
gái cưng à, bố con thật vô trách nhiệm, sau này đừng có hiếu thuận với ông ấy!
Đợi tới khi ông ấy già rồi, không biết gì nữa thì ném ông ấy vào viện dưỡng
lão, để ông ấy tự sinh tự diệt.”
Nói
xong Kiều Ưu Ưu lại nghĩ, nói thêm một câu nữa: “Hay là mua thêm cho ông ấy vài
chiếc máy bay đồ chơi, để ông ấy mỗi ngày đều ôm máy bay đi ngủ?”
* * *
Cho dù
là 30 tết thì công việc của Kiều Ưu Ưu vẫn không thể ngừng nghỉ, cô vừa mới kết
thúc kì nghỉ, lịch trình xếp dày đặc, muốn bỏ cũng không bỏ được. Cũng may là
cô làm nghề đã nhiều năm nên chỉ cần chuẩn bị một chút là cũng không cảm thấy
mệt. Chỉ là hôm nay tâm trạng cô rất tốt nên luôn bất giác mất tập trung, kịch
bản cầm trong tay nửa ngày rồi mà chưa thể tổng kết và nhớ rõ.
“Này,
hôm nay cậu làm sao vậy? Trông như đang bị thôi miên vậy.” Sở Hân Duyệt lại gần
vỗ vào vai Kiều Ưu Ưu.
Kiều Ưu
Ưu cố tỏ ra vẻ bận rộn với việc xử lí kịch bản, “Có sao đâu.”
“Có mỗi
mấy trang giấy thôi, nếu như trước đây thì cậu đã thuộc làu rồi, hôm nay tới giờ
vẫn chưa làm xong, lại còn nói có sao đâu, ai mà tin được?”
“Cậu
rảnh quá phải không?”
“Cũng
chẳng phải, có nhiều chuyện phải làm, nhưng lại chẳng có tí tinh thần nào cả,
hôm nay là 30 tết mà. Dựa vào đâu mà các cô gái khác đều được về nhà vui vẻ đón
tết, còn chúng ta lại phải trực ở đây?”
“Năm
nào cậu cũng trách móc, mỗi năm đều nói những lời giống hệt nhau, không thể đổi
sang cách nói khác à?”
Sở Hân
Duyệt gục đầu lên vai Kiều Ưu Ưu, giọng nói ảm đạm: “Hứ, chỉ trách mình chẳng
có cái dũng khí đấy, nếu không thì đã sớm nghỉ việc rồi!”
Kiều Ưu
Ưu trước nay chưa bao giờ nghĩ tới nghỉ việc, tuy cô cũng cảm thấy công việc
này có chút biến thái, thỉnh thoảng có lúc phải thu chương trình lúc nửa đêm,
không có ngày nghỉ lễ, đến tết cũng vẫn phải đi làm. Nhưng dù sao đó cũng là
công việc mà chính cô đã lựa chọn năm đó, điều quan trọng là cô yêu thích nó,
nếu phải từ bỏ công việc này, cô còn có thể làm gì khác? Học chuyên ngành này
ra, công việc chẳng thể nào tách rời cái lĩnh vực này, nếu so với những người
phải bay đi bay lại trong cả nước thì cô lại thấy công việc hiện tại cũng khá
ổn.
Kiều Ưu
Ưu quay liền một lúc ba chương trình, lúc cô tan ca cũng là lúc bắt đầu buổi
tối giao thừa. Cô vội vàng trở về nhà thỉnh an lão phật gia, cô cảm thấy chột
dạ, nghĩ mình chắc khó tránh được một trận mắng.
* * *
Ngày
tết ở Trử gia cũng chẳng có gì khác so với bình thường, cả nhà trên dưới có mỗi
năm người (tính cả người giúp việc). Anh cả, anh hai, anh ba đều không có nhà,
lãnh đạo lớn cũng vắng mặt, chỉ còn lại cô nhi quả mẫu ngồi ngẩn ngơ nhìn nhau,
miễn cưỡng lắm mới tụ tập lại chơi mạt chược, bà Trử lại chẳng hề muốn tham
gia, sau khi phát lì xì xong liền trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Khổ
thân cho ba người vắng một, Kiều Ưu Ưu hiếm hoi lắm mới có hứng thú, liền dứt
khoát kéo Trử Minh Tử và Trử Tư bắt đầu bày Trường Thành. Bên cạnh tay Kiều Ưu
Ưu còn để một hộp mơ, không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lí hay không mà
cả buổi tối cô cứ thèm ăn chua.
“Hôm
nay trong bánh chẻo có nhân gì vậy?”
Trử
Minh Tử nói: “Cháu không biết.”
Trử Tư
nói: “Ăn nhưng không phát hiện ra.”
Kiều Ưu
Ưu nhìn hai người bên cạnh, không phải người một nhà thì cũng vào cùng một nhà,
Ưu Ưu bĩu môi nói: “Bại gia chi tử!”
“Chẳng
phải là chị cũng không biết sao, lại còn nói bọn em.”
Kiều Ưu
Ưu nhét vào miệng một quả mơ, “Đâu có? Tôi chỉ cảm thấy hơi tanh.”
Người
nói vô ý, người nghe lại tưởng thật. Trử Minh Tử và Trử Tư cùng tấn công từ hai
bên, mỗi người một câu, điên cuồng tấn công màng nhĩ của Kiều Ưu Ưu.
“Thím
ba, có phải là thím cảm thấy buồn nôn?”
“Chị
ba, chị có cảm giác buồn nôn không?”
“Chẳng
trách mà cả buổi tối cứ ôm lấy hộp ô mai mơ không chịu buông!”
Đối với
Trử gia mà nói, ba mươi tết năm nay thật khác biệt. Bởi vì đã có một sinh linh
mới xuất hiện nên mọi chuyện đều rất tốt đẹp. Bốn người trong nhà đang mang tâm
trạng nặng nề, nhưng giờ đây lại trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều bởi sự xuất
hiện của một sinh mệnh bé nhỏ. Trử Minh Tử và Trử Tư thậm chí còn tranh nhau
đặt tên cho em bé. Trử Minh Tử nói đó là con gái thì Trử Tư lại kiên quyết nói
đó là con trai, hai người đó chỉ vì không biết rốt cuộc là trai hay gái mà cãi
nhau cả buổi tối, khiến Kiều Ưu Ưu đau hết cả đầu.