Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 40
Kết quả khám cho thấy Kiều Ưu Ưu quả thực đã có thai,
đứa bé rất khỏe mạnh, đã được bốn tuần rồi, cũng chính là lúc cần phải cẩn thận
nhất. Bà Kiều và bà Trử tranh nhau đón Kiều Ưu Ưu về, Ưu Ưu lần đầu tiên phát
hiện ra rằng hóa ra mình cũng được chào đón đến vậy.
Mang
thai được sáu tuần, Kiều Ưu Ưu bắt đầu có triệu chứng buồn nôn, hơn nữa còn
ngày càng nghiêm trọng, chỉ cần ngửi thấy mùi gì hơi kích thích một chút thôi
là có cảm giác buồn nôn, mỗi buổi sáng đều phải chạy vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu
nôn một lúc, có lúc không nôn ra được gì nhưng vẫn cứ muốn nôn tiếp. Kiều Ưu Ưu
cảm thấy mình thật thê thảm, nghĩ nhiều lại bắt đầu khóc, khóc xong lại rửa mặt
rồi đi làm như chẳng có chuyện gì.
Hai bà
mẹ Trử, Kiều đã mời người tới chăm sóc cho Kiều Ưu Ưu. Khi vừa mới từ doanh
trại của Trử Tụng về, Kiều Ưu Ưu vẫn còn có da có thịt, nhưng sau khi mang bầu,
cô luôn kén ăn còn bị nôn rất nhiều, Trử Tụng lại không có ở bên cạnh, thêm vào
đó là tâm trạng của người mới mang bầu không được ổn định nên Ưu Ưu ngày càng
gầy gò.
Ở trước
mặt đồng nghiệp cô vẫn giữ biểu hiện không quan tâm gì, cô nói với đồng nghiệp
rằng mình có thai rồi nhưng anh chồng lại chạy mất rồi. Đồng nghiệp cứ tưởng là
cô nói đùa, nhưng khi thấy Kiều Ưu Ưu ngày càng gầy gò, mang thai lại còn tự
mình lái xe đi làm, họ cũng dần tin lời cô nói. Mọi người cũng tranh nhau nuôi
con giúp cô, còn có người nói sẽ giúp cô tìm kiếm “mùa xuân thứ hai”.
* * *
Bốn
mươi ngày mòn mỏi như ở trong địa ngục cuối cùng cũng kết thúc, chẳng có gì
ngạc nhiên khi Trử Tụng lại là người được chọn, điều đó cũng có nghĩa là không
lâu nữa, anh sẽ cùng đồng đội ra nước ngoài. Sau khi trở về doanh trại, nhận
được phần thưởng tuyên dương của doanh trại nhưng anh vẫn không cảm thấy vui,
trong lòng rất bất an, dường như có một động lực vô hình vô cùng mạnh mẽ thúc
đẩy anh quay trở về gặp Kiều Ưu Ưu.
Trử
Tụng phát huy bản lĩnh “mặt dày” của mình, cố sống cố chết lừa được một tuần
nghỉ phép, chiều hôm đó anh lên máy bay trở về Bắc Kinh. Để tạo sự bất ngờ cho
Kiều Ưu Ưu, anh không nói cho bất kì ai chuyện mình sẽ trở về. Khi ngồi xe về
tới cửa nhà, anh lại nhìn thấy một hình ảnh ở trước mắt.
Có
người giúp Kiều Ưu Ưu mở cửa bên ghế phụ, sau khi Kiều Ưu Ưu xuống xe cũng
không vội đi mà còn nói cười với người đó, hoàn toàn không chú ý tới anh đang
đứng cách bọn họ không xa. Trử Tụng nắm chặt bàn tay, gân xanh trên trán nổi
lên. Anh vì nhớ Kiều Ưu Ưu mà không quản mệt mỏi trở về thăm cô, thế nhưng hình
như cô không nhớ mong anh như anh nhớ mong cô, cô cười vui vẻ với cái người
đang có “mưu đồ” gì đó với mình như vậy.
Trử
Tụng lấy lại bình tĩnh bước tới gần họ, gọi nhẹ tên cô: “Ưu Ưu!”
Lúc
Kiều Ưu Ưu nhìn thấy Trử Tụng, cô thực sự cảm thấy họ dường như đã xa cách lâu
đến hàng thế kỉ. Nhìn anh từng bước từng bước đến gần mình, trái tim Kiều Ưu Ưu
đập càng ngày càng nhanh, cô không dám động đậy chỉ sợ đây là một giấc mơ,
không cẩn thận sẽ phá hỏng nó mất. Nước mắt nhớ thương trào ra trong khóe mắt,
cô có rất nhiều lời muốn nói cho anh nghe, nhưng lúc này lại chẳng nhớ được chữ
nào. Cô quả thực rất nhớ anh.
Kiều Ưu
Ưu nhìn anh không chớp mắt, tìm kiếm đôi mắt của anh, nhưng hình như có gì đó
không đúng? Tại sao anh không nhìn thẳng vào mắt cô?
Trử
Tụng đưa bàn tay ra nắm lấy tay Kiều Ưu Ưu, chào hỏi Hàn Thiếu Khanh rất lịch
sự rồi kéo cô đến gần tòa nhà. Kiều Ưu Ưu bị anh ta kéo tới lảo đảo như vậy,
Hàn Thiếu Khanh muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ, anh là người ngoài, cũng không
nên xen vào chuyện vợ chồng nhà người ta để tránh gây hiểu nhầm.
Kiều Ưu
Ưu hơi tức giận, anh đi mất tăm mất tích như vậy, đến khi về lại mang bộ mặt
khó chịu, một câu cũng không nói, làm cái gì chứ? Cô mang trong mình đứa con
của anh, yên tâm đứng ở hậu phương, định rằng sẽ nuôi dưỡng đứa con của họ thật
bụ bẫm và khỏe manh, nhưng anh lại có thái độ gì vậy? Cho dù là không biết cô
đã có thai, nhưng đã nhiều ngày không gặp chẳng lẽ anh lại không thể tỏ ra vui
mừng được sao?
* * *
Trử
Tụng mím chặt môi nhìn con số đang chuyển động trong thang máy, Kiều Ưu Ưu giằng
co một hồi, anh liền nắm chặt tay hơn, nghĩ tới hình ảnh hai người ở dưới lầu
khi nãy, ánh mắt anh lại nhen lên ngọn lửa tức giận và kèm theo đó là cảm xúc
phức tạp khác của anh. Kiều Ưu Ưu và Hàn Thiếu Khanh, lẽ nào cô muốn yêu một
người khác một lần nữa?
Kiều Ưu
Ưu nhìn chằm chằm vào Trử Tụng, góc cạnh khuôn mặt anh khi nhìn nghiêng trông
vừa lạnh lùng vừa vô tình. Cô đợi anh về lâu như vậy, luôn tưởng tượng khi gặp
mặt anh sẽ cho mình một vòng tay thật lớn, dịu dàng nói anh đã về, không biết xấu
hổ mà tiến tới dụ dỗ cô nói ra những lời giống như thế, cùng ôm hôn nhau. Cô sẽ
thật hạnh phúc và chính miệng thông báo với anh chuyện mình đã có thai, bọn họ
đã có một đứa con bé bỏng, anh nhất định sẽ rất vui và ôm chặt cô hơn. Thế
nhưng giờ đây thì sao? Khuôn mặt anh ngày càng trở nên mơ hồ trong mắt cô, nước
mắt đã che khuất hình bóng vốn có của anh.
Dường
như cảm thấy cái nhìn của cô, Trử Tụng không nhịn được quay đầu lại nhìn cô,
thế nhưng anh lại nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của cô, đôi môi hơi run rẩy. Sắc
mặt của cô sao lại nhợt nhạt tới vậy? Ánh mắt cô nhìn anh tại sao lại tràn đầy
sự trách móc và day dứt? Trái tim Trử Tụng như bị đâm một nhát thật mạnh, quá
sâu quá đau tới mức cánh tay đang nắm lấy tay cô của anh chợt buông lỏng ra như
bị thiêu đốt.
“Ding.”
Cánh cửa thang máy mở ra, chẳng có ai chịu bước ra trước. Khi cánh cửa đóng
lại, Kiều Ưu Ưu nhấn nút mở cửa rồi nghiêng người đi ra ngoài.
Có lẽ
là do chìa khóa để ở chỗ sâu quá, cũng có thể là do tay quá run nên Kiều Ưu Ưu
tìm mãi cũng không thấy chìa khóa, khó khăn lắm mới tìm thấy thì cũng toàn mở
nhầm. Trử Tụng giơ tay ra nhưng bị Kiều Ưu Ưu đẩy ra thật mạnh. Kiều Ưu Ưu vốn
cũng chẳng còn mấy sức lực, thế nhưng Trử Tụng vẫn bị loạng choạng, anh quả
thực cũng đã quá mệt.
Cô giúp
việc trong nhà nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy
sắc mặt khó coi của cả hai người đi vào, cô giúp việc tự động đi vào trong
phòng làm người vô hình.
Kiều Ưu
Ưu nắm chùm chìa khóa ném vào Trử Tụng đang bước vào ngay sau cô, tiếp sau đó
là túi xách, cái cốc trên bàn, đĩa hoa quả cũng lần lượt bị cô ném ra, khóe mắt
đỏ hoe, bộ dạng nhe răng giơ vuốt giống như một con khỉ vừa bị chọc giận.
“Làm
cái bộ mặt khó coi đấy cho ai nhìn? Không muốn về thì vĩnh viễn đừng có về, anh
tưởng anh là ai hả? Tôi nợ anh tiền hay như thế nào? Không muốn nhìn thấy tôi
thì kệ tôi, anh vĩnh viền đừng có quay về, chẳng ai cầu xin anh cả!”
Trử
Tụng không tránh né, cũng chẳng nói gì.
“Không nói
được gì thì cút đi cho tôi!” Cái gì có thể ném ra cô đều đã ném rồi, mọi sự tức
giận và ấm ức của cô. Dựa vào đâu chứ? Cô mang thai ngày ngày phải vất vả tới
vậy, hai tháng không gặp, vừa mới về tới nhà anh đã bày ra cái vẻ mặt khó chịu
đấy, một câu cũng không nói, cô đã gây sự với ai nào?
“Vì sao
lại là Hàn Thiếu Khanh?” Trử Tụng ngẩng đầu lên nhìn Kiều Ưu Ưu, trong mắt anh
ánh lên tâm trạng phức tạp, giọng nói khàn đi, có thể dễ dàng nhận ra sự mệt
mỏi.
Kiều Ưu
Ưu thở gấp, nghe thấy lời anh nói, hai hàng mày của cô lại càng nhíu lại. Cô
thật không thể ngờ rằng, câu nói đầu tiên của anh lại là như vậy, không phải là
anh đã trở về, càng không phải là Kiều Ưu Ưu anh rất nhớ em. Nước mắt không thể
kìm nén được nữa mà tuôn trào, làm lu mờ hình ảnh anh, Kiều Ưu Ưu bướng bỉnh
cắn chặt môi buộc mình không được khóc, nhưng nước mắt dường như lại không nghe
lời cô.
“Thế
nên anh cho rằng giữa tôi và Hàn Thiếu Khanh có quan hệ gì ư?” Kiều Ưu Ưu ép
bản thân mình phải dùng ngữ khí thật bình tĩnh để nói chuyện, nhưng chính cô
cũng nghe ra sự không lưu loát trong lời nói của mình.
Trử
Tụng đau lòng khi thấy Kiều Ưu Ưu khóc, nước mắt của cô giống như liều thuốc
độc giết chết anh, ăn sâu vào tới tận lục phủ ngũ tạng, khiến anh đau tới mức
không muốn sống nữa.
“Đừng
có động vào tôi!” Kiều Ưu Ưu quay ngoắt đi, né tránh anh ôm lấy mặt mình, “Lúc
này tôi rất ghét anh! Trử Tụng, tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
“Ưu
Ưu!”
“Cút!”
* * *
Kiều Ưu
Ưu ngồi ở giữa giường, căn phòng tối tăm không có một tia sáng. Nước mắt giống
như vòi nước không van, rơi lã chã không ngừng. Tại sao? Tại sao khi em nhận ra
rằng em đã yêu anh, mang trong mình đứa con của anh, thì anh vẫn không chịu tin
em? Em nhớ anh như vậy, mỗi ngày đều mong anh quay về, nhưng câu nói đầu tiên
khi trở về của anh lại là câu chất vấn.
Cô giúp
việc khó xử nhìn cánh cửa phòng ngủ, rồi lại nhìn cánh cửa nhà bị mở tung ra,
chỉ có mình cô là người ngoài, chuyện của vợ chồng trẻ cô vốn dĩ cũng không có
tư cách xen vào, nhưng cô lại không nhẫn tâm nhìn Kiều Ưu Ưu khóc lóc đau đớn
như vậy. Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định xuống dưới tìm Trử Tụng, kết quả là
khi vừa mới bước ra khỏi cửa đã phát hiện ra Trử Tụng chưa hề rời đi.
Trử
Tụng đứng ở cửa sổ bên hàng lang hút thuốc, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một nơi
nào đó đờ đẫn. Anh không dám nghĩ nếu như không có Kiều Ưu Ưu thì anh phải làm
thế nào, chỉ vì thấy Hàn Thiếu Khanh đưa Kiều Ưu Ưu về thì không thể đưa ra bất
kì kết luận nào, nhưng anh lại không nhịn được việc muốn biết Kiều Ưu Ưu liệu
có thích anh không?! Liệu có giống như trước đây?! Liệu có rời xa anh?! Liệu
có?! Có quá nhiều điều không chắc chắn khiến anh sợ hãi. Trử Tụng dập tắt điếu
thuốc, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi cay xè của mình. Một người cảnh giác như anh,
lại hoàn toàn không có cảm giác gì đối với cái người đang đứng ngay gần mình.
“Anh là
Trử Tụng phải không?”
Trử
Tụng quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên, chính là người vừa mở
cửa khi nãy, anh không biết nhà mình đã thuê người giúp việc cả ngày từ lúc
nào.
Cô giúp
việc tỏ ra bối rối, cô chưa từng gặp Trử Tụng. Tới đây làm việc đã được một
tháng nhưng cô chỉ biết nam chủ nhân ngôi nhà này tên là Trử Tụng, thậm chí cô
còn chưa từng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu nhận điện thoại từ anh. Có thể nhận ra tình
cảm của cặp vợ chồng này rất tốt, hai người họ khó khăn lắm mới được gặp nhau
nhưng lại xảy ra cãi vã, vì thế cô cảm thấy cần phải nhắc nhở Trử Tụng.
“Dạo
này tâm trạng Ưu Ưu hay thay đổi thất thường, cậu lại thường xuyên vắng nhà,
một mình cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì, mong cậu có thể hiểu cho cô ấy.”
Trử
Tụng nghe mà cảm thấy mơ hồ, chẳng thể hiểu nổi: “Ưu Ưu bị làm sao?”
“Hả?”
Lúc này tới lượt cô giúp việc ngạc nhiên tới đờ đẫn: “Cậu không biết à?”
Trử
Tụng sốt ruột quá, chạy như bay tới kéo cánh tay cô giúp việc, vội vã hỏi: “Ưu
Ưu bị ốm à?”
Cô giúp
việc lại càng sửng sốt, hơi lắp bắp nói: “Không, không, không phải thế, Ưu Ưu
có thai rồi, cậu không biết à?”
Kiều Ưu
Ưu có thai rồi? Trử Tụng ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ bất động, không có ai nói
với anh rằng Kiều Ưu Ưu đã có thai. Cô đã từng kịch liệt phản đối chuyện có
con, nhưng giờ đây lại tự nguyện mang trong mình đứa con của anh. Kiều Ưu Ưu đã
như vậy, tại sao anh còn có thể nghi ngờ cô lại yêu một người đàn ông khác?
Mang theo đứa con bỏ đi cùng người khác? Nếu không phải là cam tâm tình nguyện,
với tính cách của cô thì tuyệt đối cô sẽ không chịu sinh con cho anh. Anh vẫn
còn nhớ lúc đầu chỉ vì một hộp thuốc tránh thai mà cô đã làm loạn hết cả lên,
nửa đêm phải vào bệnh viện, thậm chí còn giả vờ bất tỉnh.
Rõ ràng
là rất nhớ rất nhớ cô, nhưng khi nhìn thấy Hàn Thiếu Khanh đưa cô về, anh lại
bắt đầu không thể kiềm chế được sự tức giận, từ lúc gặp mặt đã làm mặt lạnh với
cô, thậm chí còn chất vấn cô. Anh là cái loại chồng gì vậy? Vợ người khác có
thai rồi thì sẽ được cung phụng như thần thánh, thế mà anh không những không
chiều chuộng mà lại còn rất lâu sau mới biết chuyện, gặp mặt rồi lại còn khiến
cô đau lòng.
Trử
Tụng đẩy cô giúp việc ra rồi chạy như bay vào nhà, cô giúp việc bị đôi vợ chồng
trẻ này làm cho khóc không khóc nổi, cười không cười nổi.
* * *
Cánh
cửa phòng ngủ khép hờ, Trử Tụng đẩy nhẹ ra, cả căn phòng tối om, chỉ nhìn thấy
một bóng dáng mơ hồ, Trử Tụng không nghĩ nhiều mà chạy lại ôm chặt Kiều Ưu Ưu
từ phía sau lưng, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể cô. Môi anh lướt qua
tóc cô, nhẹ nhàng chạm vào phần cổ trắng ngần, rồi cuối cùng dừng lại trên cái
tai nhỏ nhắn của cô. Giọng anh khe khẽ mơ hồ như không thể nghe thấy: “Anh xin
lỗi, Ưu Ưu, anh xin lỗi.”
Nước
mắt Kiều Ưu Ưu nhỏ lã chả xuống cánh tay đang ôm chặt lấy mình của Trử Tụng,
nghe xong câu nói của anh, cô bắt đầu giằng co muốn thoát ra khỏi vòng tay anh,
không cần lời xin lỗi vớ vẩn của anh. Thế nhưng Trử Tụng vẫn không chịu buông
tay ra, cô càng giằng ra thì anh lại càng ôm chặt hơn, không để lại chút cơ hội
nào cho cô.
“Buông
em ra!”
Trử
Tụng nói giọng hơi khàn: “Anh thực sự sợ hãi. Ưu Ưu, anh sợ sẽ lại giống như
trước đây, nếu có thêm một lần nữa thì chắc chắn anh sẽ không thể chịu đựng
được, càng ngày anh càng không có cách nào buông em ra, anh không dám tưởng
tượng nếu em phải rời xa anh. Ưu Ưu, anh rất nhớ em.”
Trử
Tụng gục xuống cổ Kiều Ưu Ưu, cô cảm thấy một dòng chảy ấm nóng đang chạy trên
cổ mình, Kiều Ưu Ưu giống như viên đạn bị đốt cháy trong nòng súng, vừa khóc
vừa kích động hét lên: “Trử Tụng anh đúng là có bị đâm trăm ngàn nhát dao cũng
là đáng đời!”