Em ? Không Hề Dễ Bắt Nạt Đâu ... Cứ Đợi Đấy

Chương 19


Bạn đang đọc Em ? Không Hề Dễ Bắt Nạt Đâu … Cứ Đợi Đấy: Chương 19

” WHAT THE HELL ( cái quái gì thế này ) ??? ” – Agnes hét thầm trong lòng. Rồi Agnes lật chăn. Bộ váy vẫn còn nguyên vẹn nên suy ra là không có chuyện gì xảy ra.
” Sao thằng cha khỉ mông tím này dám ngủ trên giường của bổn thiếu gia ta? ”
Agnes đứng trên giường, quay lưng về phía Jeff còn đang say giấc nồng đến” khủng bố ” đánh bom cũng không hề hay biết
Sau đó…….
Agnes nhà ta nhằm thẳng bụng ” ông xã yêu thương ” mà nằm đè lên.
Cả người Agnes ” nẩy ” một phát xuống đất. Agnes cười sặc sụa.
Jeff bất ngờ bị ” sử dụng ” như một cái đệm hoặc cái nhà phao cho bọn trẻ con chơi. Đau! Đau không thể nào tả được:
– Á á á á á á!!!!! Con nhóc kia! Biết chơi như thế đau và thâm lắm khônggggg? – Jeff gào thét.
– Biết thì mới chơi chứ. Tôi là Vương Minh Nhật kia mà. Gọi là Minh Nhật cũng được. Call ( gọi ) là Nhật cũng không sao. Mà kêu là Agnes thì càng tốt. Hay nói là Nes cho short ( ngắn ) thì lại càng great ( tuyệt vời ) – Agnes vừa ngồi cười vừa ” thuyết minh ” tên của mình.
Đen mặt…….đen mặt thật rồi.

” Cũng chẳng làm gì được ._.” Con nhóc đó trang bị võ đầy người. Nó nhỏ hơn nên mình không chấp. Nhưng chả lẽ cứ để bị bắt nạt thế này mãi sao? Đâu còn đáng mặt Jeff nữa!!! ” – Jeff ức chế nghĩ.
Agnes giật mình nhớ lại tối hôm qua:
– Cái đầu anh á * chỉ chỉ * còn đau không? – Agnes hỏi với giọng quan tâm.
– Á! Vẫn còn đau nhiều lắm – Jeff giả vờ ôm đầu kêu.
– Thế hả?……….Ờ tôi hỏi anh vậy thôi – Agnes trưng bộ mặt ” tôi không care “.
– Cô….cô…..- Jeff nghẹn họng. Cảm thấy mình thật vô dụng khi không cãi lại nổi con bé nhỏ hơn mình 1 tuổi trong khi đó lại mang danh ” Vua võ mồm “.
– Haizzzz! Có đứa 18 tuổi đầu còn nói lắp. Đã thế lớn hơn mà lại gọi tôi bằng ” cô “. Chẹp chẹp thiệt là…..Đi tắm đã.
15 phút sau
Jeff vẫn ngồi lì trên giường cho bớt đau bụng. Vừa liếc con mắt lên nhìn Agnes từ phòng tắm đi ra thì sắc mặt như bị…………….. táo bón:
– Cô có phải con gái không?
– Ừ thì…..nope ( không )! My clothes ( quần áo của tôi ) đẹp nhở. Áo phông xám của nam mới ra kèm cả cái quần short này nữa. Nhìn giống của daddy tôi chứ thật ra là daddy mua tặng tôi á. Còn đôi Nike trắng là tôi hốt được ở shop phố Jump đấy – Agnes nhăn nhở cười giới thiệu.
– Tôi xin cô, nói ít thôi! Tôi nhìn thấy chứ có mù đâu mà cần cô quảng cáo – Jeff than thở.
Đang chuẩn bị cãi lại thì điện thoại của Agnes rung chuông
I couldnt tell you why she felt that way,
She felt it everyday.
And I couldnt help her,
I just watched her make the same mistakes again.
Nobodys Home – Avril Lavigne

– Hello? – Agnes chưa thèm nhìn người gọi đã ấn nút nghe.
– Nesssssss – Tiếng hét the thé ở đầu dây bên kia là Agnes phi thẳng điện thoại xuống giường.
– Có phải miss ( nhớ ) tao đến mức hét max volume vậy không? – Agnes vội cầm điện thoại lên.
– Nhớ mày chiếm hai phần. Chuyện tao cần mày tư vấn chiếm một phần – Kem vừa cười vừa nói.
– Say (nói ) – Agnes ngồi phịch xuồng giường.
– Chuyện là thế này: bla….blo….. Thế đó
– Tóm lại là mày nhờ tao tư vấn mày cần phải tỏ thái độ như thế nào để sống sao trong hai năm và đồng thời vạch mưu tính kế để mày lấy được cái kẹp tóc huh? – Agnes tóm tắt lại vấn đề
– Exactly ( chính xác )
Agnes lăn ra nằm, ai ngờ Jeff vừa nằm ở đó được 1 phút nên hiện tại là Agnes lấy luôn cái bụng Jeff làm gối. Agnes vẫn tưởng cái gối nên không quan tâm.
– Thế này đi: Thái độ không care ( quan tâm ) tới thím Phong còn với người khác thì cứ như bình thường. Về cái kẹp á: nửa đêm chờ hắn ngủ thì lẻn vô phòng hắn. Be careful ( cẩn thận ) bởi vì căn phòng đó có thể rất dangerous ( nguy hiểm ). Nhớ cái ngày tao đi vặt trộm táo nhà hàng xóm không? – Agnes ngồi bày trò cho Kem.
– Ờ…..nhớ!
– Đấy! Nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như tao đó! Lấy rồi về phòng ngắm khoảng mấy phút là tùy mày, cho đỡ nhớ sau bao ngày xa cách cái kẹp đấy rồi ngủ – Agnes chốt luôn ý cuối cùng.

– Đa tạ! Đa tạ! – Kem cảm ơn Agnes.
– Nhà ngươi lui đi. Giờ trẫm đi ăn sáng. Bye baby – Agnes chào Kem rồi tắt điện thoại cái rụp nhưng vẫn kịp để Kem tạm biệt lại.
– Tại hạ cáo lui. Goodbye!!!
Agnes phải giật mình vì tiếng nói bất chợt của Jeff:
– Con nhỏ sữa rửa mặt! Từ lúc về đây cô bắt nạt tôi hơi nhiều đấy. Cốc đổ lắm nước cũng tràn nhé.
– Oh! Nãy giờ tôi nằm lên bụng anh chứ không phải cái gối huh? – Agnes quay lại ngây thơ hỏi.
Kéo Jeff đứng dậy, Agnes kiễng chân vòng tay qua ôm cổ Jeff………………..vỗ lưng an ủi Jeff kiểu như người lớn. Có ai ngờ là…………………..
Agnes đang lên gân lên cốt nghiến chân Jeff.
– Aaaaaaaaaaaa – Một tiếng hét kéo dài, vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong khu phố.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.