Bạn đang đọc Em ? Không Hề Dễ Bắt Nạt Đâu … Cứ Đợi Đấy: Chương 18
Mới bước xuống, Agnes đã phải choáng ngợp vì ngôi nhà quá đẹp. Đẹp hơn cả ngôi nhà bỏ hoang hôm nọ. Vừa qua cửa thì Agnes hét lên:
– AAAAA
– Cô lên cơn hả? – Jeff thất kinh
– Chưa đến lúc. Tại tôi thấy nhà beautiful ( đẹp ) quá!
– Thế sao từ nãy đến giờ cô cứ nhảy tưng tưng như con điên? Phấn khích quá vì được ở cùng tôi hả? – Jeff nheo mắt hỏi
– Thằng thần kinh này nữa! Tôi buồn đi…… Nhà WC ở đâu chỉ dùm cái! – Agnes định xông tới đấm Jeff nhưng vì có việc ” quan trọng ” hơn nên đành ” giải quyết ” xong mới xử lí Jeff.
– Cô dám nói tôi thần kinh? Đi thẳng rẽ trái là tới địa điểm cần giải quyết – Jeff ức chế
” Con nhóc này có phải con không vậy trời? Vô duyên hết cả phần của người khác -_- “
– Thoải mái ghê – Cảm giác của Agnes khi vừa ” giải quyết được nỗi buồn “
– Nhóc con! Tên đầy đủ của cô là gì ý nhở? Học cùng lớp mà không để ý. Hình như là Nhật?
– Vương Minh Nhật! Tên hay nhở? – Agnes hớn hở khoe tên mình
– Cũng tàm tạm. Còn tôi là Hoàng Minh Dương – Jeff cười tươi giới thiệu. Nhưng nụ cười đó chưa giữ được trên môi 1 phút thì đã bị Agnes tạt cho gáo nước lạnh
– Ai hỏi tên anh chưa? Chậc chậc, anh thuộc team ( đội ) thích tự sướng rồi!
Jeff tức đến tím mặt, bước tới véo tai Agnes. Agnes la oai oái rồi gạt chân Jeff khiến cậu ngã và………… đầu đập xuống đất, ngất ngay tại trận. Agnes thật sự hốt hoảng. Tại bị véo tai đau quá nên Agnes chỉ tự vệ như ở võ đường thôi mà. Nhưng ở võ đường là thảm xốp còn ở nhà là sàn gỗ.
Agnes vỗ bôm bốp vào má Jeff, vừa vỗ vừa gọi:
– Hey Minh Dương…..Dương……Hoàng Minh Dương
Jeff vẫn nằm lì ở đó. Nếu gọi 115 thì bố mẹ Jeff sẽ nghĩ Agnes….bla….blo….Nghĩ nhiều cách mà không có cách nào áp dụng được nên Agnes ngồi đó và òa khóc.
” Con nhóc này không nghĩ được cách nào sao? Urghhhh! Lại còn ngồi đó khóc nữa chứ. Bó tay thật rồi ” – Hóa ra Jeff ngã thật, ngất đùa. Không liên quan nhưng Agnes rất hay khóc. Đối lập với tính cách nhỉ? Agnes khóc khi không đồng ý một vấn đề gì đó, khi không ưa chuyện nào đó, khi sợ hãi, khi bị thiệt, ……. nhưng sẽ không bao giờ khóc khi bị mắc căn bệnh mang tên ” thất tình ”
Cứ ngồi đó khóc tầm 8 phút, Agnes…..lăn ra ngủ, nằm ngay bên cạnh Jeff. Ở nhà quen ôm gấu bông đi ngủ thì nay Agnes ôm Jeff mà ngủ. Jeff sững sờ, nằm ngắm Agnes
” Nhìn vậy thôi chứ con nhóc này cũng xinh phết! Mà mình có điên đâu sao tự dưng lại đi khen con nhóc đó vầy .-. “
Ngắm đủ hết những bộ phận trên khuôn mặt Agnes, Jeff ngồi dậy, đỡ Agnes ngồi dựa vào mình mà ngủ vì sàn gỗ cũng ” hơi lạnh ” ở mùa thu. Còn Jeff ngồi ôm đầu mà than ” nhỏ con thế này mà mang võ đầy người thì khiếp !! “
Jeff bế Agnes lên phòng, đặt được Agnes lên giường thì Agnes ôm luôn cổ Jeff mà vít xuống khiến Jeff ngã xuống giường.
– Teddy yêu dấu – Agnes lảm nhảm khi vẫn còn đang chìm trong ” mộng xuân “
Jeff đành mặc kệ vì không thể nào thoát khỏi vòng tay cứng như đá, kéo chăn đắp cho hai người rồi ôm Agnes ngủ ngon lành.
* *
*
– Nhà xinh dễ sợ luôn! – Âm thanh phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Kem. Đẹp! Cực đẹp!
Kem chạy thẳng lên tầng hai xem phòng mình để một mình Ice ở dưới thở hồng hộc, mặt mày đỏ lựng vì phải khiêng vác tận hai cái va li: một của cậu và một của Kem
Trong căn phòng tràn ngập màu hồng có một nàng công chúa đang ngủ. Đang thử trải nghiệm cảm giác khi nằm trên chiếc giường mới như thế nào thì Kem đã thiếp đi lúc nào không hay.
– NGUYỄN NGỌC HÀ NHI!! Cô đã không tự vác vali lên mà còn dám ngủ nữa?
Kem giật mình thức giấc, lăn từ trên giường xuống đất. Chẳng may trong lúc lăn, trán sượt vào cạnh bàn để đèn ngủ khiến Kem bị chảy máu. Đang ở thế yếu nên Kem rối rít cảm ơn và xin lỗi Ice vì đã quên không tự mang vali lên:
– VŨ HOÀNG PHONG! Cảm ơn anh đã mang vali lên giúp tôi. Giờ thì cho tôi đi nhờ – Kem một tay đẩy Ice đang đứng chắn trước cửa, một tay che vết rách trên trán để máu bớt chảy.
Kem đang định dán urgo lên trán thì nghe tiếng Ice hét:
– NGUYỄN NGỌC HÀ NHI! Cô tính để bị nhiễm trùng cho tới chết à? Người đâu mà não bột thế không biết.
– Anh có cần câu cửa miệng là phải nói đủ cả họ lẫn tên và tên đệm của tôi ra không? Mà anh nói ai não bột cơ?
– Không nói cô chẳng lẽ tôi nói tôi? Cô chưa sát trùng vết thương mà đã dám dán urgo lên đấy -_-” – Nói rồi Ice mang hộp cứu thương từ trong bếp rồi rửa vết thương cho Kem.
– Anh nhẹ tay chút…… Aoooo – Kem giàn giụa nước mắt.
– Cô trật tự xem nào. Tôi làm nhẹ hết cỡ rồi. Nói nữa là tôi ấn áu tràn hết ra luôn đấy – Ice dỗ dành bằng cách đe dọa.
Xong xuôi thì Kem đứng dậy:
– Lại cảm ơn anh lần nữa – Kem cười tươi để lộ ra cái răng khểnh.
Ice ngất ngây con vịt tây vì nụ cười ấy nhưng Ice luôn dặn lòng là trái tim Ice chỉ dành ột người. Và đó là Nhã Anh.
– Từ nay cô phải làm mọi việc cho tôi. Kiểu ôsin ấy. Cô đừng nói là quên vụ cốc cafe huyền thoại rồi nhé.
– Anh cũng đừng tưởng tôi hiền lành mà bắt nạt. Phân công việc nhà rõ ràng, tôi không làm một mình – Kem đòi lại quyền công bằng ình.
– Ô cái kẹp nơ này……. – Ice bỗng moi từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc.
– Được rồi tôi làm một mình – Kem chạy lên tầng.
” Sao mình cảm thấy hơi có lỗi với nhỏ đó vậy? Kệ! Mình cũng muốn nhỏ đó đi càng sớm càng tốt mà “- Ice độc thoại nội tâm.
Trên phòng Kem
Kem thay bộ váy bằng bộ đồ pijama con báo hồng, ngồi trên giường và đang……nói xấu Ice:
– Vũ Hoàng Phong hả? Tên hay mà sao người lại trái ngược với cái tên vậy? Lại còn độc ác như mụ phù thủy Simla trong game Hugo. Nếu lạc trong thế giới cổ tích, Nhi này thề sẽ cho anh là nhân vật phản diện xấu xa nhất. Toàn không làm được gì thì lại lấy cái kẹp tóc ra để dọa. Tôi sẽ lấy lại được nhé! Cứ chờ mà xem!
Ice ngồi dưới nhà đang độc thoại nội tâm thì hắt xì liên tục:
– Mình có làm điều gì sai trái với ai đâu mà hắt xì từ nãy đến giờ vậy nè? Thôi lên đi ngủ.
Cộc cộc cộc
– Cô ngủ chưa?
– Rồi!
– Sao lại có đứa giả vờ ngốc quá!
Không thấy Kem đáp trả, Ice bèn về phòng ngủ
” Tính trêu mà sao con nhỏ đó như kiểu giận dỗi thế nhỉ? À mà việc gì mình phải quan tâm ”
” Mai phải nhờ quân sư quạt giấy Agnes bày mưu tính kế giúp mình sống sót trong ngôi nhà này và làm sao để lấy được cái kẹp nơ nữa. Agnes mưu thâm kế hiểm nhất mà ” – Kem tự dặn mình cho những việc ngày mai phải làm.