Em đều có gương mặt anh thích

Chương 41


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 41

Sau khi đi dạo phố xong thì tách ra với Vệ Xán, Mộc Tiêu thấy thời gian còn sớm, nên liền quyết định đi bộ về nhà dọc theo bờ sông. Đi được một đoạn, cô dừng lại, ghé vào trên lan can đá bên sông ngắm cảnh. Cô chợt nhớ tới người nhiếp ảnh gia kia nên liền vào Weibo tìm kiếm “Chụp ảnh đường phố An Thành”.
Hình đại diện là một địa danh nổi tiếng ở An Thành, phía sau có thêm chữ “V” (1). Mộc Tiêu vừa bấm vào thì lập tức bị shock bởi số lượng người theo dõi.
(1) chữ “V”: tài khoản Weibo có chữ V là tài khoản của người nổi tiếng, giống như tài khoản Facebook có dấu tick xanh
986 triệu.
An Thành còn lâu mới có dân số đông như vậy, có vẻ như tài khoản Weibo này khá nổi tiếng trên toàn quốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu nhấp vào trang chủ.
Ảnh chụp của cô và Vệ Xán còn chưa đăng lên, tiếp tục kéo đi xuống thì có thể thấy các tác phẩm trước đây của nhiếp ảnh gia.
Có đôi khi chỉ chụp một người, có đôi khi lại là hai người, phần lớn đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ở An Thành.
Phong cách rất nhất quán, đều là kiểu vẻ đẹp mang chút ngầu.
Phía dưới có người bình luận mới nhất trên Weibo:【Can ca đã lâu không đổi mới nha. Trông mòn con mắt.jpg】
Liền ở một giây trước, Chụp ảnh đường phố An Thành đã trả lời lại:【Nhanh thôi】
Mộc Tiêu rời khỏi Weibo, vừa vặn nhận được tin nhắn của Vệ Xán:【Xin lỗi nha, trong cục đột nhiên có việc, vốn dĩ nói trở về rồi cùng nhau xem phim, haizzz, một đám người không đáng tin cậy.】
【Lão đại của tụi em chính là ngàn dặn vạn dò, kêu em nhất định hộ tống chị về đến nhà!】
Còn gửi cái icon đấm ngực giậm chân.
Mộc Tiêu xem đến buồn cười. Cô lại không phải là đứa trẻ ba tuổi:【Không sao cả, chị đi dạo bộ.】
【Vậy chị chú ý an toàn nha. Về đến nhà thì nói một tiếng với lão đại tụi em nhé.】Vệ Xán không quên hỗ trợ vào thời khắc mấu chốt.
Mộc Tiêu cắn môi dưới, do dự đáp:【Được】
Mới vừa gửi đi, Mộc Tiêu liền nghe thấy một tiếng thét chói tai. Cô lập tức ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy một bóng người rơi xuống nước.

Cách đó không xa, có một cô gái nhoài người ra ngoài hô to: “Tống Thành!!”
Bên sông gió vừa lạnh lại mạnh, trên đường này không có nhiều người đi bộ, có thì cũng cách đó thật xa. Mộc Tiêu liếc trái nhìn phải rồi đưa ra quyết tâm lớn. Cô nhanh chóng tháo khẩu trang nhét vào trong túi quần, cởi mũ lưỡi trai và áo khoác ném lên trên lan can rồi nhảy xuống nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước sông mùa đông lạnh băng đến thấu xương. Vừa xuống nước, Mộc Tiêu cảm giác quần áo nháy mắt hút đầy nước lạnh, nhất thời bị đông lạnh đến rùng mình.
Thị lực của yêu quái ở nơi tối tăm tốt hơn một chút so với con người. Mộc Tiêu bơi được một đoạn thì tìm được người đàn ông rơi xuống nước mà không tốn nhiều công sức.
Anh ta vẫn hơi vùng vẫy nhưng sức lực càng ngày càng yếu, dần dần chìm xuống. Mộc Tiêu tăng tốc bơi nhanh qua đó túm lấy anh ta một phen. Sau đó, cô từ phía sau dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thít chặt cổ anh ta: “Anh đừng lộn xộn.”
Không biết anh ta có nghe thấy hay không, dù sao suốt đoạn đường Mộc Tiêu mang theo anh ta bơi trở về thì anh ta không có nhúc nhích lung tung, chỉ là nhịn không được mà ho khan.
Từ khi rơi xuống nước đến lúc được cứu lên chỉ trong vài phút nhưng trên bờ sông lại lục tục đi tới rất nhiều người. Mộc Tiêu ỷ vào mình biết bơi giỏi nên vừa đưa anh ta vào bờ, vừa móc khẩu trang từ trong túi quần chuẩn bị đeo lại.
Ai ngờ vào thời điểm này, người đàn ông kia lại bỗng nhiên bị chuột rút, hoảng loạn mà hét to một tiếng. Mộc Tiêu mất thăng bằng, tay buông lỏng nên khẩu trang liền như vậy rơi vào trong nước.
Cô xòe năm ngón tay ra, phí công mà vớt hai lần, dùng giọng nói cực thấp mà lẩm bẩm tự nói: “Xui xẻo…”
Khoảng cách bờ sông còn có một đoạn ngắn, đám người vây xem còn chưa tìm được đường nhỏ đi xuống. Ở khoảng cách này hẳn là bọn họ không thấy rõ mặt cô.
Mộc Tiêu hỏi hắn: “Đến đây, có thể tự mình bơi trở về không?”
Tống Thành sửng sốt một chút: “Xin lỗi, khụ, tôi không biết bơi…”
Mộc Tiêu bất đắc dĩ, chỉ đành phải đưa Phật thì đưa đến phương tây, một đường dẫn hắn về tới bờ.
Địa thế mặt sông thấp, trên bờ có một sườn dốc dài trồng đầy cỏ cây hoa lá, lên cao hơn nữa là lan can đá cao đến nửa thắt lưng, trên đó treo chiếc áo khoác của Mộc Tiêu.
Mộc Tiêu bơi rất nhanh, cố ý chọn một nơi cách khá xa nơi cô nhảy xuống nước. Rồi cô vội vàng lên bờ chạy bộ hết cỡ. Trước khi đám người kéo đến đây thì cô nhanh chóng lấy áo khoác và mũ mặc vào, cũng mặc kệ trên người có ướt hay không. Rồi sau đó cô nhanh chóng rời đi.
Cô gái lúc nãy vừa gọi ở trên bờ cũng chạy xuống, thở hồng hộc: “Tống Thành, anh không sao chứ?”
Tống Thành lắc đầu, sau đó trở nên tức giận: “Anh đã sớm nói với em rồi, lúc ngồi ở bờ sông thì đừng có nháo loạn!”
Vẻ mặt cô gái như sắp khóc: “Em cũng không phải cố ý… Em vừa rồi thật sự rất hối hận. Cũng may là có người cứu anh… A, cô ấy đâu rồi?”

Tống Thành đưa tay một phen lau đầu tóc ướt đẫm, chỉ cảm thấy cả người rét run, trên người còn ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt.
Trong lòng hắn có chút mất mát mà ngẩng đầu lên nhìn.
Nơi cô gái kia đi qua đã không có một bóng người, chỉ còn lại một vệt nước.

Sau khi về đến nhà, Mộc Tiêu đi tắm nước ấm. Lúc sau cô cảm giác toàn thân ấm lên lại thì mới thoải mái dễ chịu mà nằm trên sô pha.
Cô để chân trần, kéo chăn lên đắp, vừa xem tivi vừa vô tư lau tóc.
Chuông điện thoại vang lên, cô dừng lại, đưa tay ra tiếp điện thoại: “Alo?”
Sau khi nghe thấy giọng nói ở bên kia ống nghe, Mộc Tiêu trong lòng hơi động: “Giang Cận.”
Trong nháy mắt kia, cô thế mà có loại tâm trạng “đã lâu không gặp”.
Tính đi tính lại thì quả thực là đã lâu không gặp, đã hai ba ngày kể từ đêm đó rồi.
“Buổi chiều ngày mai anh đến An Thành.” Bối cảnh bên anh có chút ồn ào, một lúc sau mới trở nên yên tĩnh, có lẽ là do đổi chỗ. Cách micro, giọng nói của anh nghe có chút không rõ ràng, Mộc Tiêu nín thở chờ anh nói tiếp, ai ngờ anh lại không nói thêm nữa.
Mộc Tiêu phỏng đoán thánh ý: “Em tới đón anh?”
Giang Cận bật cười, tiếng cười kia cách micro truyền đến, chạm vào lỗ tai cô đặc biệt trầm thấp dụ người: “Không cần.”
Anh chỉ là có chút nhớ cô.
Còn có, không yên lòng với cô.
“Ồ, vậy được.” Mộc Tiêu khô khan nói.
Sau khi anh trở về, sẽ còn tới tìm cô không?
Trong loại tình huống trước mắt này, cô nghĩ không ra giữa mình với Giang Cận còn có thể có cái giao thoa gì.
Không thèm nghĩ thì còn tốt, hơi chút suy nghĩ lại thì cô sẽ liền cảm thấy bản thân ở lại An Thành chính là một quyết định sai lầm.

Cô không muốn yêu đương với anh.
Ở lại làm cái gì cơ chứ?

Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Mộc Tiêu mới biết bản thân đang bị cả thành phố tìm kiếm.
Tủ lạnh trong nhà lâu lắm rồi không có trữ đồ, chỉ còn lại mấy hộp sữa bò của Vệ Xán đưa tới. Mộc Tiêu xưa giờ không chịu bạc đãi bản thân ở phương diện ăn uống, nên liền theo thường lệ đeo khẩu trang và đội mũ ra khỏi cửa.
Giữa biển người mênh mông, tỷ lệ có thể gặp được Triệu cực thấp, nhưng mà cô vẫn có thói quen như vậy.
Siêu thị cách nhà không xa. Trên đường đi, tất cả những gì cô nhìn thấy đều là cảnh tượng bình thường. Cô nhận thấy có điều gì đó không ổn, chính là vào lúc cô lấy một hộp bột yến mạch ở siêu thị.
Bên cạnh có một cô gái 15-16 tuổi cầm điện thoại, trong chốc lát nhìn xem màn hình, trong chốc lát lại nhìn xem cô.
Mộc Tiêu thu hồi gót chân, xoay người hỏi cô gái: “Em đang nhìn chị?”
Cô gái kia nhất thời hoảng loạn, nhưng mà có lẽ là ngẫm lại thấy việc này không có gì, nên liền giơ điện thoại lên, quay màn hình cho cô xem: “Chị gái, người này có phải là chị không?”
Trên màn hình điện thoại chính là một đoạn video ngắn.
Mấy giây đầu đều là cảnh sông nước, có lẽ là do khách du lịch quay. Bỗng nhiên trong video vang lên một tiếng hét hoảng sợ. Sau đó hình ảnh trong video nhanh chóng rung lắc, rồi bắt được một bóng người đang giãy giụa trên mặt sông.
Mộc Tiêu trong lòng lộp bộp một chút.
Đoạn video này ghi lại toàn bộ quá trình cô lao mình xuống nước cứu người, cuối video là hình ảnh một người phụ nữ.
Cô chống đôi tay trên bờ, đang từ trong nước đi lên. Mái tóc đen nhánh bởi vì bị dính nước ướt mà càng thêm quăn, làn da cô càng trắng nõn mềm mại. Một đôi mắt đào hoa khẽ liếc máy ảnh, đôi môi đỏ bừng khẽ hé mở, giống như muốn mở miệng nói chuyện ngay sau đó.
Bởi vì hình ảnh được phóng đại rồi lấy ra nên thoạt nhìn nó giống như một tầng kính lọc mờ ảo, trông cô giống như nữ minh tinh Hong Kong của thập niên 80-90.
Mộc Tiêu trả lại điện thoại, cố tình đè nén giọng nói: “Là có chút giống, nhưng mà không phải chị.”
Cô gái hoài nghi mà nhìn cô: “Phải không ——”
Mộc Tiêu gật đầu, một bộ dáng vẻ lạnh lùng. Cô gái nhìn xem cô, tuy rằng mặt mày rất giống, nhưng thái độ quả thực không hợp với hai chữ “nhiệt tình”. Cô gái liền “Ồ” một tiếng, gật đầu: “Xin lỗi ạ.”
Mộc Tiêu xách giỏ đồ, xoay người rời đi.
Sau khi đi qua ba – bốn kệ hàng thì cô mới tìm được một chỗ không có ai. Mộc Tiêu hơi thở phào nhẹ nhõm. Cô mở Weibo ra, quả nhiên ở trên hot search liền thấy được đoạn video kia.

Khởi điểm video là do một cư dân mạng bình thường đăng lên kèm theo một đoạn văn tự. Đại ý là hôm nay nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, chị gái là một người đẹp tốt bụng và bơi nhanh như cá. Có ai quen biết cô ấy hay không?
Sau đó, nó được một người có ID tên là “Tống Thành Thành Thành” chuyển tiếp với dòng chữ: “Người thật, việc thật! Tôi chính là người được cứu. Tôi hy vọng sẽ tìm thấy cô gái này. Tôi còn chưa nói cảm ơn với cô ấy. “
Tuy rằng trên video không có đánh dấu địa điểm, nhưng người ở An Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra cảnh sông quen thuộc, có không ít người nhắn lại ở dưới:【Wow, không chuyển tiếp không phải người An Thành!】
【Chị gái nhỏ thật xinh đẹp nha! Thật là người đẹp có tấm lòng thiện lương】
【Chị gái nhỏ nhìn có chút quen mắt nha, có phải hay không là cái người trong ảnh chụp của Chụp ảnh đường phố An Thành…】
【Dạo qua một vòng đã trở lại, chính là chị gái nhỏ mà Chụp ảnh đường phố An Thành chụp ngày hôm qua, quần áo mặc đều giống nhau. 】
【F*ck, lầu trên ngươi là Edogawa Conan sao!】
【…】
Đầu năm nay, những người được gắn mác là “Thịnh thế mỹ nhan” luôn có thể thu hút được một đống lưu lượng. Vừa thấy là chuyện thật, hình như có bài báo viết ra. Rồi các tài khoản chữ V liền lần lượt chuyển tiếp. Trong đó có cả chục tài khoản marketing đem Mộc Tiêu thổi đến ba hoa chích choè. Cư dân mạng xuýt xoa khen ngợi nhan sắc của cô và kêu gọi cô mau xuất hiện, còn đặt cho cô một biệt danh là “Tiểu tỷ tỷ nhân ngư”.
Đa số cư dân mạng đều nhiệt tình như nước, thậm chí còn đổi cả giống loài cho cô. Mộc Tiêu nhếch môi cười một chút, sau đó tắt điện thoại.
Trong lòng cô có chút trống trải.
Không thể nói là buồn hay vui, giống như một người lâu nay sống trong bóng tối bỗng chốc bị kéo ra dưới ánh mặt trời.
Vô cùng không thích ứng được.
Vẫn là mau chóng về nhà trốn một thời gian đi.

Cùng lúc đó, trong một quán rượu vô danh ở An Thành. Một người đàn ông mặc áo khoác da ngồi trên ghế sô pha, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên và một đoạn video về “một người phụ nữ vô danh nhiệt tình cứu người ở An Thành” đang được phát lên.
Hắn xem rất nhiều lần, vẻ mặt trong chốc lát lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi. Trong chốc lát hắn lại ý cười đầy mặt, giống như vẻ mặt của kẻ điên mất khống chế.
Có một người phụ nữ chậm rãi đi tới, đặt ở trước mặt hắn một ly cocktail, rồi giống như rắn mà mềm nhũn ngồi vào trong lòng ngực hắn: “Anh, đang xem cái gì vậy?”
Video vừa vặn dừng lại ở hình ảnh Mộc Tiêu từ trong nước bước ra. Người đàn ông bỗng cất tiếng cười to, giọng nói hơi khàn vì hút thuốc lâu ngày, vô cớ làm người khiếp sợ:
“Y Tiêu cô xem, chúng ta tìm được cô ta rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam phụ chính thức lộ mặt.
Gửi cho hắn một bài thơ《Ngươi sẽ không có kết quả tốt》!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.