Em đều có gương mặt anh thích

Chương 42


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 42

Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải về nhà trước đã. Mộc Tiêu không rảnh để ý đến những món đồ chưa mua. Cô liền xách giỏ đồ đi tính tiền.
Siêu thị lúc 3 giờ chiều không đông người, xung quanh thưa thớt, vắng bóng. Mộc Tiêu nhạy bén nghe được tiếng sột soạt.
Cô bình tĩnh nhìn xung quanh, phát hiện ở bên kia cửa siêu thị có vài người đang đi vào. Khi ánh mắt hai bên chạm nhau thì mắt đối phương rõ ràng sáng lên.
Mộc Tiêu bỏ qua việc thanh toán. Cô nói xin lỗi với nhân viên thu ngân rồi quay người vội vàng bước nhanh vào bên trong siêu thị.
Siêu thị này rất lớn, chia thành hai tầng trên dưới. Mộc Tiêu vốn định vừa đi dạo vừa mua sắm, nhưng lúc này siêu thị đã trở thành chỗ tránh nạn của cô. Dựa vào việc quen thuộc các khu, cô trót lọt tránh khỏi những người đó. Sau đó, cô thành công bước ra ngoài từ một lối ra khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng không biết những người đó tới tìm cô làm gì. Nhưng mà theo trực giác nhất quán của Mộc Tiêu thì không có chuyện gì tốt cả.
“Chào cô, tôi đến từ Tờ Tin tức buổi tối Tân Hồ, xin hỏi có thể phỏng vấn cô một chút được không?”
Mộc Tiêu loạng choạng, suýt nữa ngã từ bậc thềm bên ngoài siêu thị. Cô quay đầu lại nhìn, phía sau không biết từ khi nào có một phóng viên mang theo máy ảnh đuổi kịp.
Mộc Tiêu đỡ trán, trong lòng nói cái tên này đúng là âm hồn không tiêu tan.
“Phỏng vấn cái gì?”
“Ngày hôm qua cô là người đã cứu người ở sông An? Tờ Tin tức buổi tối của chúng tôi muốn đăng báo về việc này. Nếu cô có thời gian thì chúng ta tìm một quán cà phê để nói chuyện nhé?” Thấy người trước mặt hơi cau mày, phóng viên lại bổ sung, “Không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của cô đâu, chỉ nói về tình huống ngay lúc đó và suy nghĩ trong lòng cô.”
Suy nghĩ trong lòng, Mộc Tiêu mặt không có biểu tình mà nghĩ, suy nghĩ trong lòng chính là vô cùng hối hận, biết vậy thì chẳng làm.
Cô nói: “Xin lỗi, có thể anh đã nhận nhầm người rồi.”
“Không có khả năng, trông cô giống hệt người trong video.” Dù gì phóng viên cũng là một người đàn ông trưởng thành, không thể dễ bị lừa giống như cô gái trong siêu thị. Anh ta hoài nghi mà nhìn thoáng qua Mộc Tiêu, rồi lại lấy ra điện thoại, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, vừa tìm vừa lẩm bẩm nói, “Rõ ràng có người nói…”
Mộc Tiêu lập tức nói: “Ai nói?”

Phóng viên phát hiện mình lỡ miệng, ấp úng không nói. Mộc Tiêu lại tiến lên một bước: “Có người nói cho anh biết tôi ở chỗ này?”
Ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng, có cảm giác rất áp bức. Phóng viên không dám nhìn thẳng, biện bạch nói: “Nhưng không chỉ có chúng tôi biết, các tòa soạn khác trong thành phố cũng đều biết cả. Mới mười phút trước, một người đàn ông đã gọi điện cho chúng tôi và nói rằng hắn nhìn thấy cô, liền đang ở tại siêu thị này.”
Một… người đàn ông?
Cô không hề nghĩ lại, hỏi xong liền xoay người rời đi, phóng viên ở phía sau chạy theo gọi cô: “Cô ơi, haizzz, tòa soạn của chúng tôi rất gần đây. Nếu không chúng ta cũng có thể đi đến tòa soạn nói chuyện nha?”
Anh ta gọi vài tiếng nhưng không nhận được lời đáp lại, vẻ mặt đưa đám, cầm máy ảnh mà đuổi theo lại đây. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà giờ phút này đang đuổi theo Mộc Tiêu ở phía xa không chỉ có một mình anh ta. Làm một cái so sánh không thỏa đáng thì các công ty truyền thông khác nhau ở An Thành giống như là sói ngửi được mùi máu tươi. Gần như ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ người đàn ông bí ẩn thì bọn họ liền đồng thời lên đường tìm cô, chẳng phân biệt trước sau.
Chỉ trong vòng hơn chục phút, đã có rất nhiều công ty truyền thông cùng công ty môi giới nhỏ đi tới gần siêu thị này và tìm kiếm khắp nơi.
Lúc này đội mũ và đeo khẩu trang ngược lại sẽ khiến người chú ý. Mộc Tiêu duỗi tay tháo xuống, lại từ trong túi áo sờ đến một sợi dây thun. Cô liền đem mái tóc búi cao lên thành một cục tròn, tóc mái trên trán được vuốt lên. Hiện tại trên mạng chỉ lan truyền hình ảnh cô đầu bù tóc rối, bỗng nhiên đi búi tóc cao và để lộ cả gương mặt thì ngược lại sẽ không dễ bị phát hiện.
Sự thật chứng minh cô đã đánh cược chính xác.
Thời điểm Mộc Tiêu chuẩn bị nghênh ngang, nhanh chóng rời đi, thì cô nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Cô ơi, tôi đến từ công ty môi giới, cô có thể…”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì Mộc Tiêu đã nhấc chân bỏ chạy, rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Người đàn ông kia cũng không có đuổi theo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô thật lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Sao cô không quay đầu nhìn lại hả?” Hắn bỗng nhiên nhếch lên khóe miệng cười, “Hại ta còn suy nghĩ cái phương thức gặp mặt độc đáo như vậy. Thật không hiểu phong tình nha, Mộc Tiêu.”

Ngõ nhỏ này thông ra hai con phố. Bên tay trái là cửa sau của siêu thị cô vừa ghé vào, bên tay phải là bức tường hơi cong. Mộc Tiêu không kịp thở đều mà ngoái đầu lại nhìn về phía sau, rồi sợ hãi lập tức quay đầu lại.

Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, những cái công ty truyền thông vừa rồi lại cùng tới đây!
Đúng lúc này, một tiếng bóp còi vang lên từ lối ra của đường tắt phía trước. Mộc Tiêu ngước mắt lên nhìn, thân xe màu đen quen thuộc… còn có biển số xe.
Tim Mộc Tiêu bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Vừa rồi thời điểm cô trốn những cái công ty truyền thông đó cũng chưa có hoảng loạn như vậy.
Cô siết chặt lòng bàn tay và bước chân đi tới. Đến cuối cùng, cô không hiểu sao liền chạy nhanh lại.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Giang Cận một tay để trên tay lái, hơi nghiêng người về phía cô. Đồng hồ của anh được thiết kế tinh xảo, phản chiếu ánh nắng không biết từ nơi nào tới.
“Mộc Tiêu.”
Mộc Tiêu hơi thở dồn dập, một vài sợi tóc xõa xuống khuôn mặt, có một loại mỹ cảm tùy ý. Cô chỉ về phía sau: “Có người…”
Biển số xe và kiểu xe của Giang Cận đều là thông tin thật, nếu truyền thông biết được thì anh cũng không có cuộc sống bình yên.
Nghĩ như vậy, cô lại thấy hối hận khi chạy đến đây.
“Ôi, làm sao bây giờ,” Giang Cận trầm ngâm trong chốc lát, giống như cũng có chút khó xử, “Sớm biết vậy thì anh nên lái chiếc xe đắt tiền nhất tới.”      
Mộc Tiêu: “…”
Hiện tại là thời điểm để nói cái này hay sao! 
Thời điểm Giang tổng đọc sách có phải khả năng đọc hiểu của anh không được tốt hay không?

“Mau lên đây đi, hình ảnh muốn chụp thì cũng đã chụp rồi.” Giang Cận nghiêng đầu về phía cô, “Hay là muốn anh xuống mở cửa xe cho em?”
Mộc Tiêu ngẩn ra, sau đó vội vàng kéo cửa xe, rồi nhảy lên ngồi vào.
Cách cửa kính, cô nhìn thấy những phóng viên truyền thông kia điên cuồng chụp ảnh xe của Giang Cận.
Được đi, lúc này cô nên tin rằng, thân là quản lý của cơ quan nhà nước kiêm tổng giám đốc công ty truyền thông, Giang Cận chắc là sẽ đối phó được bọn họ.
Ừ, chắc là vậy đi?
Bằng không thì cô thật sự muốn khóc không ra nước mắt.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Xe chậm rãi quay đầu và chạy ra khỏi con hẻm. Mộc Tiêu từ kính chiếu hậu nhìn đám phóng viên đang dừng lại. Cô cuối cùng cũng ổn định chỗ ngồi của mình, “Ngày hôm qua đã nói, buổi chiều trở về.”
“Dự cảm sẽ có quá nhiều đối thủ cạnh tranh. Muốn nhân lúc em vẫn chưa chọn đến hoa mắt thì thêm một chút cảm giác tồn tại nên anh liền trở về.” Giang Cận nói.
Lại trêu chọc cô. Mộc Tiêu lè lưỡi: “… Anh xem Weibo nha.”
“Ừ, Vệ Xán gửi tới.” Giang Cận cũng đi thẳng vào chủ đề, “Định làm sao bây giờ?”
Không có gì tốt phải giấu giếm anh cả. Mộc Tiêu nói: “Trước cứ trốn mấy ngày cái đã. Lực chú ý của mọi người sẽ sớm bị đồ vật mới hấp dẫn.”
Trong thời đại Internet phát triển như hiện nay, dăm ba bữa là có thể xuất hiện một người “thịnh thế mỹ nhan ngàn năm có một”. Chị gái nhỏ cứu người một thời gian dài không xuất hiện. Truyền thông cùng dân mạng tự nhiên sẽ đi tìm các tin nóng khác.
Tuy rằng không hay lên mạng, cũng không truy tinh (1) nhưng cái quy luật này thì Mộc Tiêu vẫn hiểu rõ.
(1) truy tinh: theo đuổi idol.
“Ừ,” Giang Cận gật đầu, “Không muốn giống như Triệu Bội Bội sao?”
“Khụ ——” Mộc Tiêu bị giật mình nên sặc một tiếng, “Triệu Bội Bội…”
Giang Cận thế mà lại biết Triệu Bội Bội!
Cô bé kia còn tự cho là không khiến cho Cục Điều Tra chú ý đến, luôn miệng dặn “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, cái này thật là an toàn đến nhà bà ngoại rồi.

“Tài liệu về tất cả yêu quái đều được đăng ký trong kho hồ sơ của Cục Điều Tra. Tất nhiên, cũng có những trường hợp tài liệu không được đầy đủ do niên đại xa xăm, hoặc là bản thân yêu quái hành tung bí hiểm. Nhưng Triệu Bội Bội,” Giang Cận dừng một chút, “Nàng từ lúc bắt đầu tinh biến thì hành tung vẫn luôn nằm trong danh sách.”
Mộc Tiêu: “…”
Đột nhiên có chút đau lòng cho Triệu Bội Bội là sao vậy?
“Em thì sao?” Mộc Tiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Ở trong kho hồ sơ của Cục Điều Tra, cô cũng giống như Triệu Bội Bội, có một cái cuộc đời hoàn chỉnh hay sao?
Ngẫm lại cảm thấy rất thần kỳ.
Rốt cuộc trí nhớ của yêu quái cũng không có tốt hơn con người là mấy. Chuyện của mấy trăm năm trước, Mộc Tiêu gần như đã quên hết.
Nhưng Cục Điều Tra lại cẩn thận làm hồ sơ tư liệu cho cô.
Giang Cận nói: “Cũng có.”
“Viết cái gì nha?” Mộc Tiêu tò mò.
Sau khi cô tinh biến, cũng đã đọc qua rất nhiều chuyện xưa về hoạ bì, hầu hết đều xuất hiện dưới dạng nhân vật phản diện. Nhưng cái này cũng không trách được người viết chuyện xưa. Bởi vì đồng loại của cô nói chung là không biết cố gắng, bị sét đánh quá nhiều.
Mộc Tiêu hy vọng Cục Điều Tra khách quan công chính, phong cho cô là “Hoạ bì thanh lưu (2)” thì cô liền rất vừa lòng.
(2) thanh lưu: dòng nước sạch. Ở đây ý chỉ bản thân trong sạch, không làm điều gì sai trái.
“Ừ,” Giang Cận trầm ngâm trong chốc lát rồi đưa ra kết luận, “Không tim không phổi, trí nhớ quá kém.”
Mộc Tiêu: “…”
Này tuyệt đối là hồ sơ bị sai, trí nhớ của cô rõ ràng rất tốt!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mộc Tiêu: Giang Cận, anh không được ngậm máu phun người!
Tiểu Giang Cận: Ha hả, phi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.