Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 40
Vệ Xán lần lượt đặt từng túi lớn túi nhỏ lên trên bàn trà, túi ni lông từ cửa hàng tiện lợi thì đặt ở trên đất.
Những chiếc hộp nhỏ đóng gói chỉnh tề được bày ra, có điểm tâm như hoành thánh và xíu mại, cũng có món súp cùng đồ ăn. Mộc Tiêu có loại ảo giác nhìn thấy Mãn Hán toàn tịch (1).
(1) Mãn Hán toàn tịch: tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Cô chưa thích ứng được sự ân cần của Vệ Xán nên vội vàng thuyết phục: “Để chị tự làm.”
Vệ Xán đưa cho cô một đôi đũa và dùng một loại giọng điệu chuyên nghiệp mà nói: “Mấy ngày nay trong cục rất bận, lão đại rất muốn tới gặp chị. Nhưng lại không thể bỏ đi, chị phải thứ lỗi nha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe giọng điệu của cô ấy có vẻ là đang đem cô coi thành người của Giang Cận. Mộc Tiêu giải thích: “… Chị và anh ấy không có quan hệ như vậy.”
“Chị chán ghét anh ấy?” Vệ Xán dừng động tác, nhìn thẳng vào cô.
“A, không có đâu.” Mộc Tiêu lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi. Mau mở ra ăn đi, chuyện khác đều giao cho lão đại của tụi em,” Vệ Xán cười tủm tỉm mà nói, “Đừng lo lắng, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ thu phục chị.”
Mộc Tiêu: “…”
Cô lại không có đang lo lắng cái gì.
Mạch não của Vệ tiểu thư vẫn là trước sau như một, có một phong cách riêng nha.
Cùng lúc đó, Vệ Xán nói thầm ở trong lòng.
Còn tưởng rằng buổi tối ngày đó giữa bọn họ đã xảy ra cái gì, cho nên tình cảm tiến triển thần tốc đến nỗi lão đại ở nơi khác đều nhớ thương không quên Mộc Tiêu, còn phái cô đi làm việc vặt.
Nhưng xem phản ứng của Mộc Tiêu thì quan hệ của hai người còn lâu mới đi xa như vậy.
“Chậc chậc,” Vệ Xán ở trong lòng cảm thán một tiếng, “Cục trưởng lớn như vậy, nhưng dường như lại giống với tên tiểu tử mới hơn 20 tuổi.”
Trong chốc lát không thấy được người trong lòng liền không an tâm.
“Bệnh tình” lại còn có xu hướng tăng thêm.
Thật giống như trong tiểu thuyết ngôn tình viết, nam chính sợ rằng không chiếm được tình yêu của nữ chính nên trước đó đã phái một nữ đặc vụ đến nằm vùng, ẩn núp bên cạnh nữ chính, mỗi ngày nói những điều tốt đẹp về nam chính.
Từ từ… Vệ Xán hoài nghi mà nhìn Mộc Tiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão đại tính, không phải thật sự là cái chủ ý này đấy chứ?
Vệ Xán mua đồ ăn tới đều còn nóng hổi. Giờ không ăn thì lát nữa hương vị liền sẽ giảm đi rất nhiều. Mộc Tiêu mở ra vài món, kêu Vệ Xán cùng nhau ăn.
Vệ Xán vốn dĩ chính là ôm ý định ăn cơm trưa cùng Mộc Tiêu nên liền thoải mái ngồi ở trên tấm thảm trải sàn, gắp một miếng sườn heo chua ngọt, rồi lại húp thêm mấy ngụm canh.
Sợ bầu không khí nhàm chán, Mộc Tiêu mở cái TV đã lâu không coi, chọn một bộ phim hài cho bữa ăn: “Xem cái này được không?”
“Được nha, được nha,” Vệ Xán đáp lời, ánh mắt thoáng nhìn lên màn hình, “Thật là trùng hợp, em cũng thích xem!”
Hai người liền vừa xem vừa ăn.
Vệ Xán nhân lúc Mộc Tiêu không chú ý mà lén gửi tin nhắn cho Giang Cận:【Lão đại, anh là đem em đưa đến nhằm mục đích làm gián điệp bên người hay sao?】
Cô gửi tin nhắn cho Giang Cận, không phải là tình huống đặc thù thì người nọ thường sẽ không trả lời trong vài giây, thậm chí là không trả lời. Vệ Xán tập mãi thành thói quen, định đem điện thoại thả lại trong túi thì trong tay lại truyền đến một tiếng rung.
Cô lật màn hình lại thì vừa thấy.
Giang cục: 【Em cảm thấy anh cần vậy à?】
Cách màn hình, Vệ Xán bị giọng điệu này của lão đại bọn họ làm cho mặt đầy máu.
Cũng phải, không nói đến tính cách, cục trưởng của cô chỉ cần dựa vào cái gương mặt này thì cũng có thể khiến một đám các cô gái say mê.
Vệ Xán không hiểu sao anh lại còn chưa tán đổ được Mộc Tiêu.
Cô cắn chiếc đũa, nổi lên lòng nhiều chuyện: “Mộc tiểu thư à, chị cảm thấy lão đại của tụi em thế nào nha?”
Mộc Tiêu và một chút cơm: “Khá tốt.”
“Là cái loại tốt của thẻ người tốt (2) à?” Vệ Xán truy hỏi.
(2) thẻ người tốt: là một cách khéo léo để từ chối tình cảm. Khi đối phương tỏ tình với bạn và bạn không muốn đồng ý lời tỏ tình của họ nhưng cũng không muốn làm họ bị tổn thương thì sẽ nói với họ những câu như “Bạn là người tốt và tôi không muốn trì hoãn bạn.”.
Lúc trước cô thật đúng là không phát hiện, Vệ Xán hỏi chuyện lại sắc bén như vậy.
Mộc Tiêu chỉ đành phải nói: “… Không phải.”
Vệ Xán có vẻ như đang suy tư gì đó, mà kéo dài một tiếng “Ồ”.
Qua mấy vòng đối đáp, trong lòng Vệ Xán gần như hiểu rõ.
Mộc Tiêu là thích lão đại của bọn họ.
Chỉ là trong lòng có chút chướng ngại không vượt qua được mà thôi.
Hiểu rõ được điểm này, tâm lý nhiều chuyện của Vệ Xán đã được thỏa mãn. Cô không định trở thành bà tám đi tham gia vào chuyện này, chỉ đơn giản cùng Mộc Tiêu câu được câu không mà hàn huyên sang chuyện khác, như là kinh nghiệm trang trí nhà cửa, làm đẹp và trang điểm,… nhưng cũng thích thú.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở trên người Mộc Tiêu. Cô trở nên tò mò: “Da này của chị, là thật sao?”
Thời đại hòa bình, hầu hết những người chạy đến làm việc ở Cục Điều Tra đều có sở thích khám phá thế giới chưa biết đến và có hứng thú với yêu quái. Vệ Xán ở trong cục chuyên quản lý tài liệu nên từ lâu đã muốn tìm hiểu đến tận cùng về con hoạ bì duy nhất còn sót lại trên thế giới là Mộc Tiêu. Hiện tại đã tận mắt nhìn thấy, cô đương nhiên kìm nén không được nên muốn hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
Hai người lúc trước đã có tiếp xúc qua. Vệ Xán lại tự quen thuộc, vừa ăn vừa nói chuyện tiếp. Mộc Tiêu nói chuyện cũng không có cố kỵ gì. Cô nghiêm mặt nói: “Không, là da nhân tạo.”
Vệ Xán trừng mắt nhìn cô một cái: “Tiêu Tiêu, em nghĩ là da thật nha.”
Mộc Tiêu cười trong chốc lát, nghiêm túc nói: “Kỳ thật là tại thời điểm tinh biến, trời sinh liền có một khối da.”
“A…” Vệ Xán có vẻ như suy tư gì đó, “Chị có thể biến thành đàn ông sao?”
“Có thể.”
“Ông cụ nha?”
“Có thể.”
“Đứa nhỏ?”
Mộc Tiêu: “Cũng có thể.”
Vốn là một người yêu thích yêu quái, Vệ Xán đã sớm kìm nén không được nội tâm kích động, hai mắt lấp lánh: “Mau biến một cái để em nhìn xem!”
Mộc Tiêu: “…”
Đã nhận ra không ổn, Vệ Xán vội vàng sửa miệng: “Không không không, em tùy tiện nói bậy thôi.”
Thật là! Đây chính là chị dâu tương lai!
Cô sao có thể nói chuyện tùy ý như vậy!
Mộc Tiêu giải thích: “Không sao cả, nhưng mà muốn biến thành thì thời gian có chút lâu.”
Dù sao thì vẽ tranh là một công việc tốn nhiều thời gian.
Vệ Xán ngượng ngùng nói: “Em cứ nói chuyện tùy tiện, cái kia, nếu không lát nữa chúng ta đi dạo phố đi.”
Cô không quên phân phó của lão đại, muốn cô dẫn Mộc Tiêu đi chơi.
Huống chi, ở chung với Mộc Tiêu thực thoải mái.
Mộc Tiêu hiển nhiên là sửng sốt, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Trong nhà bật máy sưởi, Mộc Tiêu chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu tím và quần jean đen. Trước khi đi ra ngoài, cô lấy một chiếc áo khoác đen trong tủ quần áo để mặc vào, sau đó đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Thoạt nhìn trông cô đã trang bị đầy đủ.
Vệ Xán kinh ngạc: “Đây là dáng vẻ đi dạo phố?”
Mộc Tiêu không giải thích được nên chỉ cười cười với cô ấy, mi mắt cô cong cong: “Đi thôi.”
Cô không có nhiều chuyện vụn vặt linh tinh giống như nhiều cô gái khác nên cũng không mang theo túi xách. Chìa khóa duy nhất nằm trong túi áo bên trái và điện thoại của cô đặt ở bên túi phải. Vệ Xán mang theo một chiếc túi đeo chéo, khoác cánh tay Mộc Tiêu. Hai người đi ở trên đường đều có nhan sắc cao cùng dáng người tốt, trong nháy mắt liền thu hút được rất nhiều sự chú ý.
“F*ck, đây là cái nhan sắc thần tiên gì vậy, chị gái có vóc dáng cao kia xinh đẹp quá trời, đại mỹ nhân nha.”
“Chị gái đeo khẩu trang còn lại khẳng định cũng đẹp nha, cậu xem hình dáng đôi mắt của cô ấy kìa. “
“Cậu nói nhỏ thôi…”
“Hai vị mỹ nữ, làm phiền một chút,” hai người đang đi thì đột nhiên có một người đàn ông cao gầy, để ria mép xuất hiện trước mặt. Anh ta giơ máy ảnh SLR trong tay lên, “Tôi có thể chụp ảnh hai người được không?”
Có lẽ là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, Vệ Xán trưng cầu một chút ý kiến của Mộc Tiêu. Mộc Tiêu cảm thấy dù sao cô cũng có khẩu trang bảo vệ, thích chụp liền chụp đi, cho nên liền gật đầu.
“Chị gái ơi, có thể tháo khẩu trang xuống không?” Nhiếp ảnh gia điều chỉnh ống kính một lát, rồi thò đầu ra hỏi.
“Không thể.” Mộc Tiêu nói.
“Được đi, Ok. Chà, cũng rất có hương vị.”
Nhiếp ảnh gia đem ảnh chụp lật cho hai cô xem, “Tôi là chụp ảnh đường phố An Thành, bức ảnh này có thể đăng lên trên mạng được không?”
Trong ảnh, Vệ Xán một tay đặt ở trên túi xách, một tay kéo Mộc Tiêu, mỉm cười nhẹ nhàng quyến rũ. Mộc Tiêu khẽ nheo mắt lại, đôi tay đút ở trong túi áo khoác, nghiêng đầu, giống như nhìn cái gì cũng đều là cái bộ dạng thờ ơ.
“Chụp đẹp lắm, đăng đi.” Vệ Xán nói xong, mới nhớ tới mà hỏi Mộc Tiêu một câu, “Chị cảm thấy sao?”
Mộc Tiêu thấy không bị lộ mặt nên nói: “Được.”
Nếu cô biết “Chụp ảnh đường phố An Thành” là tài khoản Weibo có gần 10 triệu fan thì chắc là cô sẽ nghiêm túc cân nhắc lại một chút câu trả lời của mình.