Em đều có gương mặt anh thích

Chương 20


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 20

Có câu ngạn ngữ gọi là “thân chính không sợ bóng tà” (1).
(1) thân chính không sợ bóng tà: như câu tục ngữ “cây ngay không sợ chết đứng”.
Còn có câu ngạn ngữ gọi là “ruồi bọ không đinh vô phùng trứng” (2).
(2) ruồi bọ không đinh vô phùng trứng: ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ. Câu này có ý: Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân. Tương tự câu Không có lửa làm sao có khói, đều là câu nói mang ý nghĩa châm biếm. Nguồn: từ bạn editor Cảnh Tu Nghi.
Mộc Tiêu cảm thấy những câu ngạn ngữ đó đều là nói lung tung, vô nghĩa cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ví dụ như rõ ràng là bởi vì cục bông nhỏ thích cô, cho nên cô mới có thể trực tiếp nhảy dù đến trước mặt tổng tài đại nhân để phục vụ. Nhưng trong mắt những người ở công ty thì đó là bởi vì một mối quan hệ khác không thể nói rõ. Ngay cả Trần Uyển Uyển cũng chạy tới hỏi cô: “Mộc Tiêu! Nghe nói cậu sắp phát tài à?”
Trời đất chứng giám, có đôi khi cả một ngày, Giang tổng đều không nói với cô một lời.
Trừ bỏ chuyện liên quan đến chó.
Mộc Tiêu mặt vô cảm mà nhét lấy một miếng thịt kho tàu vào trong chén mình: “Phát tài kiểu sao? Đem cậu bán à?”
Trần Uyển Uyển cười hì hì: “Vậy cậu đừng ấn lên cân bán, ép đi cân sẽ lỗ tiền đấy.”
Mộc Tiêu bẹo khuôn mặt không có miếng thịt của cô ấy: “Cũng đúng, cậu ăn nhiều một chút.”
Trần Uyển Uyển kháng nghị: “Vậy mà cậu còn đi đoạt thịt của tớ!”
Cuối tháng, bộ phận tài chính nơi Trần Uyển Uyển làm việc tương đối bận rộn. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi Mộc Tiêu vào làm. Trần Uyển Uyển vô cùng có tình thú mà chọn lên sân thượng. Vì thế hai người ngồi ở trên sân thượng, để cho cơn gió lạnh hiu quạnh của tháng 12 len lỏi chui vào cổ.
Hai người bị đông lạnh như hai con chim cút trụi lông.
Trần Uyển Uyển đang ăn cơm, nói không rõ ràng: “Nhưng mà mọi người đều nói cậu bám dính lấy người có tiền.”
Mộc Tiêu nói: “Không có gì hết. Tớ chỉ là đang làm việc giúp anh ta mà thôi, không cần nghĩ bậy bạ nha.”
Phải nói lúc trước ngay cả chính cô cũng có chút hiểu sai, cho rằng Giang Cận có ý khác. Nhưng trải qua mấy ngày nay, những cái ý nghĩ đó đều hóa thành bọt nước, không còn dấu vết.

Lúc cục bông nhỏ không cần đến câu lạc bộ thú cưng kia để tham gia các hoạt động giao du, thì không ngạc nhiên khi Mộc Tiêu cần phải dành thời gian để ở nhà của Giang Cận.
Ngày đầu tiên đi đến, cô vẫn còn hơi mang cảnh giác. Ai ngờ mở cửa cho cô chính là một dì có gương mặt hiền từ. Khi được hỏi về Giang tổng, người phụ nữ liền cười nói: “Giang tổng sáng sớm liền đi ra ngoài.”
Sau vài lần đến, Mộc Tiêu chưa bao giờ chạm mặt Giang Cận ở nhà anh. Cô nghĩ đến chắc là anh cố ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì tị hiềm.
Mộc Tiêu rất thích tình trạng hiện tại này, không hề có gánh nặng.
Trần Uyển Uyển: “Ồ…”
Mộc Tiêu cười cười: “Cậu cũng biết tớ không yêu đương, đúng không?”
Nhắc mới nhớ, hai người quen nhau đã mấy trăm năm. Trần Uyển Uyển thực sự không có gặp qua bên cạnh Mộc Tiêu xuất hiện người đàn ông nào, hoặc là yêu quái nam nào.
Cô ấy gật đầu: “Tớ tin cậu nha. Cho dù cậu có thật sự cùng Giang tổng ở bên nhau thì cũng không sao cả. Mấy người phụ nữ kia chính là không ăn được nho thì chê nho xanh.”
Dừng một chút, cô ấy lại nói: “Nhưng mà cậu cũng phải cẩn thận nhé. Nơi nhiều đàn bà thì lắm thị phi. Hai ngày nay, tin tức của cậu đã truyền khắp toàn bộ công ty. Bộ phận của tớ khi nhàn rỗi đều đang suy đoán lai lịch của cậu đấy. Bọn họ biết tớ quen cậu, liền tìm đến tớ để dò hỏi.”
Mộc Tiêu đặt thìa xuống.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, ngày đó cô bị đụng vào, được đưa đến bệnh viện. Rồi mấy ngày trước cô được tuyển vào, đều là ở trước mắt bao người. Thời đại thông tin, tin tức truyền đi so với virus còn nhanh hơn. Càng đau đầu là so với virus ngồi hỏa tiễn còn truyền nhanh hơn nữa.
“Tuần trước, bộ phận chúng tớ có một nhân viên nữ bị sa thải rồi. Bởi vì cô ta lấy tài liệu của đồng nghiệp, muốn hại cô gái kia không được thăng chức… Chậc chậc, y chang cung đấu.” Trần Uyển Uyển rung đùi đắc ý mà cảm thán.
Loại chuyện này, Mộc Tiêu trong lòng hiểu rõ. Cô thấy Trần Uyển Uyển chỉ lo quan tâm đến cô, hoàn toàn quên chuyện ăn cơm, liền nhắc nhở nói: “Ăn xong rồi lại nói đi, cơm sẽ nguội mất.”
Trần Uyển Uyển ăn thử thì quả nhiên có chút lạnh, vội vàng nuốt vài ngụm, rồi hai mắt tỏa sáng mà nói: “Kỳ thật Giang tổng thực tốt. Trong ngành có rất ít người có tính tự giác kỷ luật như vậy, lại còn có loại thân phận cùng địa vị này.”
Mộc Tiêu thuận miệng hỏi: “Cậu từng nói lúc trước anh ấy luôn ở nước ngoài?”
“Đúng vậy,” Trần Uyển Uyển gật đầu, “Truyền thông Thiên Thịnh thực ra là công ty của anh ấy và em trai cùng cha khác mẹ. Ban đầu đều do Tề tổng quản lý công ty, tên đầy đủ là Tề Thiên Thịnh.”

Tề Thiên Đại Thánh… tên hay.
“Vậy hiện tại Tề Thiên Thịnh đâu?”
“Sau khi Giang tổng trở về, anh ta liền ra nước ngoài rồi.” Trần Uyển Uyển nói.
Đây là lần đầu tiên Mộc Tiêu nhìn thấy một công ty có loại hình thức kinh doanh như này.
Nhưng mà cái loại hình thức A xuất hiện thì B lập tức liền biến mất, sao lại giống với thủ pháp mà Mộc Tiêu quen dùng thế nhỉ?
Một người đóng nhiều vai?
 “Có ảnh chụp Tề tổng không?” Mộc Tiêu hỏi thêm.
“Có,” Trần Uyển Uyển cúi đầu lấy ra điện thoại, click mở album lướt xem, “Ảnh chụp từ cuộc họp thường niên năm ngoái.”
Tề Thiên Thịnh là đại sư huynh, dáng người lại giống với nhị sư huynh. Trên khuôn mặt trắng béo của anh ta tràn đầy vẻ tươi cười rạng rỡ. Đôi mắt của anh ta nheo lại thành một đường khi đối diện với máy ảnh.
Thoạt nhìn, bộ dạng trông rất vui mừng.
Mộc Tiêu ở trên ảnh chụp tìm một vòng, không thấy được Giang Cận: “Cậu có gặp qua Tề Thiên Thịnh và Giang tổng xuất hiện cùng nhau không?”
“Gặp qua rồi, rất nhiều lần.” Trần Uyển Uyển nói, “Giữa hai người bọn họ hoàn toàn không giống với mấy anh em nhà hào môn tranh đấu với nhau. Mối quan hệ rất hài hòa, Tề Thiên Thịnh là em trai, đối với Giang tổng thực tôn kính. Nhiều người đều nói, Truyền thông Thiên Thịnh trên thực tế là do Giang tổng một tay nắm giữ. Nhưng mà hai người bọn họ đối với chuyện này không có so đo. Sau đó người nói xấu cũng ít đi.”
Mộc Tiêu nghe vậy liền xua tan nghi ngờ, yên tâm ăn một ngụm cơm.

Mộc Tiêu cùng Trần Uyển Uyển lại trò chuyện trong chốc lát, giờ nghỉ trưa liền mau chóng kết thúc. Cô trở về phòng thư ký, tiếp tục xem “N điều người mới cần đọc” do thư ký Ngô tự tay viết cho cô. Sau đó cô hỗ trợ đánh máy một tập tài liệu để đưa vào phòng họp cho Giang tổng. Đến khi cô trở về ghế ngồi chưa được bao lâu thì đã sắp đến 3h chiều.
3h chiều, thời gian ăn điểm tâm của Giang tổng.
Công ty gần đây có vẻ đang dự định mở một vòng đầu tư mới. Mấy ngày gần đây đều đang nghiên cứu kế hoạch, thậm chí còn tăng ca vào buổi trưa. Mộc Tiêu đoán chừng cuộc họp sẽ sớm kết thúc nên liền đi thang máy xuống phòng bếp. Cô đi lấy bánh quy trà đen Ceylon (3) đã được giao làm trước đó.

(3) bánh quy trà đen Ceylon (锡兰红茶饼干) như hình dưới:

Buổi trưa khi cô đi vào phòng bếp của công ty thì nhìn thấy trong tủ nguyên liệu đồ ngọt có một hàng các nguyên liệu quý giá. Giá gram của những nguyên liệu này cơ bản đều là từ mấy nghìn đô trở lên. Cô không nhịn nổi hâm mộ đến nỗi đỏ cả mắt.
Ngược lại, cửa hàng bánh ngọt của cô đã đóng cửa nhiều ngày, thật là quá nghèo nàn.
Có tiền thật là tốt.
Trong phòng bếp có một gian phòng dành cho đồ ngọt, phụ trách cung cấp điểm tâm cho Giang tổng và bữa trà chiều cho nhân viên. Mộc Tiêu chào hỏi qua đầu bếp, rồi đem bánh quy đặt vào đĩa sứ trắng. Sau đó cô đậy nắp lại, để lên trên khay gỗ rồi đi thang máy lên.
Thang máy lên được một tầng thì dừng lại. Mộc Tiêu vừa nhấc mí mắt lên liền nhìn thấy cửa thang máy từ từ mở ra. Một người đàn ông đẹp trai ung dung bước vào. Theo sau là một vài người cũng muốn đi lên tầng quản lý cấp cao. Xem ra là cuộc họp đã kết thúc.
Cô canh thời gian rất chuẩn.
Có thêm người ngoài, Mộc Tiêu càng thêm nói năng nghiêm túc: “Chào Giang tổng.”
Giang Cận “ừ” một tiếng, bước chân dài tiến vào. Người giám đốc vào sau cùng ấn chọn tầng lầu, thang máy bắt đầu chậm rãi đi lên.
Mà bầu không khí trong thang máy cũng dần dần trở nên vi diệu lên.
Vài vị quản lý cấp cao của công ty là kẻ lõi đời ở chốn công sở. Tất nhiên bọn họ sẽ không nói bất cứ điều gì trước mặt Mộc Tiêu. Nhưng cái ánh mắt phảng phất như đang vây xem động vật quý hiếm kia cùng với hành động tự cho là giúp người hoàn thành mong ước khiến cho Mộc Tiêu trở nên đau đầu.
Ví dụ như bọn họ cùng nhau đứng ở bên trái thang máy, để lại vị trí bên phải cho Giang Cận và Mộc Tiêu. Bọn họ còn lợi dụng lúc Giang Cận không quay đầu lại mà mỉm cười thân thiện với Mộc Tiêu. Đây đương nhiên là một điệu bộ lấy lòng.
Mộc Tiêu: “…”
Cười cái đầu mấy người.
Mấy người lầm rồi có biết hay không!
Thang máy lớn như vậy. Trên người Giang Cận lại mang một cỗ cảm giác tồn tại cực mạnh. Mộc Tiêu theo bản năng mà nhích hai bước sang bên cạnh.
Ánh mắt Giang Cận dừng ở trên cái khay trong tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì vậy?”
Mộc Tiêu đáp: “Là bánh quy trà đen Ceylon.”
Giang Cận nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, cũng không nói là thích hay không thích.

Điều này làm cho Mộc Tiêu có chút thất vọng.
“Nhớ rõ đi đón Cầu Cầu.”
Cầu Cầu chính là tên của cục bông nhỏ. Hôm nay là thứ sáu, nó theo thường lệ mà ở câu lạc bộ.
Kể từ khi Mộc Tiêu bắt đầu chăm sóc nó thì tâm trạng nó có vẻ tốt lên nhiều. Nó có thể chạy nhảy, sẽ ăn cũng sẽ vui chơi. Theo lời của người quản lý câu lạc bộ nói thì đó là “một bước nhảy vọt về năng lực xã giao.”
Giang tổng đối với năng lực công tác (nuôi chó) của Mộc Tiêu thì vô cùng hài lòng, còn gửi cho cô rất nhiều tiền thưởng.
Mộc Tiêu trả lời: “Dạ.”
Sau khi vài câu đối thoại này kết thúc, cô rõ ràng cảm giác được ý nghĩ của vài vị quản lý cấp cao trong thang máy đã đi lệch tới Thái Bình Dương rồi.
Giang tổng có lẽ cũng đã nhận ra. Nhưng mà trông anh thoạt nhìn không để ý lắm, vẫn cứ một bộ dạng thờ ơ, bình thản.
Nếu Giang tổng đã bình tĩnh như vậy, Mộc Tiêu nghĩ, cô thân là… thư ký chó của Giang tổng thì cũng phải bình tĩnh lại.
Cứ để trong đầu của nhóm quản lý cấp cao bị trời sập đất nứt đi.

Mấy ngày qua, công việc thư ký của Mộc Tiêu có thể được tóm tắt đơn giản là “chăm sóc Giang tổng” và “chăm sóc chó”.
Trong thời gian chăm sóc Giang tổng, lịch trình làm việc của cô về cơ bản như sau:
Đến công ty lúc 8h30, tưới nước cho chậu cây trong văn phòng tổng giám đốc, thay nước, mở cửa sổ để thông gió, pha trà, chuẩn bị điểm tâm buổi chiều, hâm nóng sữa bò cho Giang tổng,…
Ở một mức độ nào đó, nó tương tự như quá trình chăm sóc một chú chó.
Cố tình cái người Giang Cận này, so với chó nhà anh còn khó hầu hạ hơn nhiều. Con chó mắc chứng tự kỷ của anh, Mộc Tiêu cho nó ăn cái gì thì nó ăn cái đó. Nó ăn xong rồi còn vui vẻ đi tìm Mộc Tiêu chơi. So ra thì Giang tổng mới tương đối giống bị tự kỷ hơn.
Ít nói, lãnh đạm, còn rất kén ăn.
Cùng một loại điểm tâm, làm thành hình dạng này thì anh sẽ ăn. Nhưng làm thành hình dạng khác thì anh sẽ không ăn. Sữa bò hâm nóng, nếu nhiệt độ hơi ấm một chút thì anh ngại nóng, thấp một chút thì anh ngại lạnh. Cùng một cái khay, hôm nay đựng đầy bánh quy nhỏ bưng lên, anh sẽ nhẹ nhàng khen một câu “đẹp lắm”. Ngày hôm sau lại dùng cái khay này, anh liền chả muốn nhìn nó một cái.
Nếu không phải cảm thấy tổng tài đại nhân uy nghiêm sẽ không đến mức nhàm chán như vậy, Mộc Tiêu có đôi khi còn hoài nghi Giang tổng kỳ thật là đang cố ý lấy cô làm trò tiêu khiển.
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh dạn hoài nghi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.