Em đều có gương mặt anh thích

Chương 19


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 19

“Haizzz, cô ấy rốt cuộc là có chỗ dựa gì vậy?”
Chỗ quầy đồ ăn, thư ký Tô vừa pha cà phê, vừa nói với thư ký Ngô, “Sao lại đột nhiên nhảy dù vào chỗ chúng ta?”
Cô ta nhăn mày, vẻ mặt đầy cảm xúc khủng hoảng.
Thư ký Ngô cười nói: “Là người mà Giang tổng quen biết. Mấy ngày trước cô ấy không cẩn thận bị đâm ngã, là Giang tổng đích thân đưa đi bệnh viện.”
Thư ký Tô bĩu môi: “Em liền không nhìn nổi vẻ ngoài đáng thương của cô ấy. Như thể chỉ có cô ấy là mảnh mai, yếu đuối hơn bất kỳ người khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thư ký Tô, lời nói của em hoàn toàn đâm chọt rồi,” thư ký Ngô vỗ vỗ vai cô ta, “Không phải cô ấy đã làm khá tốt các nhiệm vụ được giao sao? Lúc trước khi em mới tới còn không biết dùng máy pha cà phê kìa.”
Đôi giày cao gót của thư ký Tô hung hăng nện xuống nền đất: “Dù sao em cũng không thích cô ta! Cô ta cùng lắm ỷ vào có vài phần nhan sắc. Giang tổng chơi chán rồi khẳng định liền vứt bỏ!”.
Thư ký Tô luôn cứng đầu. Thư ký Ngô cũng lười nói nhiều để tránh rước lấy hiềm khích. Cô chỉ thuận miệng nói vài câu cho có lệ, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ lắc đầu trước tầm mắt của thư ký Tô.
Theo cô thấy thì Giang tổng đối xử với Khương Vi, hơn phân nửa là thật.

“Giang tổng, anh tìm em?”
Sau khi Mộc Tiêu gõ cửa thì bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Giang Cận đang xem văn kiện. Bên tay phải có một tách trà, hương thơm mịt mờ lan tỏa, giữ lâu không tan. Mộc Tiêu ngửi không ra mùi của loại trà này. Cô cảm giác nó không giống với mùi hương của trà.
Con chó nhỏ đi theo vào ban nãy đang đối mặt với khung cửa sổ lớn sát đất, để lại cho cô một bóng lưng nho nhỏ.
Nó có kích thước lớn tương đương với một con chó Teddy khoảng 2 – 3 tháng tuổi, thân hình tròn trịa mượt mà. Khi nó co người lại thì giống như một con thỏ lớn. Cả người nó màu trắng sữa, đôi mắt nhỏ đen lúng liếng, bộ lông hơi xoăn.

Không biết là loại trà gì, không biết là giống chó gì, tất cả những thứ bên người Giang tổng dường như đều thần bí.
Ý thức được bản thân đang làm việc riêng, cô vội vàng thu hồi tầm mắt.
Giang Cận lại đứng lên, đi về phía chú chó. Cục bông nhỏ dường như nhận ra có người đang tới gần. Nó uể oải đứng dậy và nhích người sang trái một chút.
Giang Cận ngồi xổm xuống bên cạnh nó và đưa ra một ngón tay.
Đôi mắt đen lúng liếng của cục bông nhỏ nhìn chằm chằm vào ngón tay trong chốc lát. Vài giây sau nó liền mất hứng thú mà quay đầu đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Như em đã thấy, nó tự kỷ.” Giọng nói Giang Cận thình lình vang lên.
Mộc Tiêu: “…”
Tha thứ cho mắt thần kém cỏi, không nhìn thấy… nó tự kỷ chỗ nào hả?
Lại nói chó cũng có thể tự kỷ sao?
“Không có nói đùa với em.” ngữ khí Giang Cận vẫn lạnh nhạt. Anh đứng lên, một tay đút ở trong túi quần tây, “Trước kia chỉ cần anh duỗi tay thì nó đều sẽ cắn tới, ngậm lấy không chịu nhả ra.”
Hiện tại lại mất đi hứng thú.
Mộc Tiêu cố gắng thông cảm với tình cảnh hiện tại của Giang tổng. Nhưng với kinh nghiệm tình cảm có hạn của cô thì thật khó để tìm được sự đồng cảm trong tình huống này.
Nhưng cô nghe nói ở nước ngoài có những người giàu yêu chó như con, quyết định trao tất cả tài sản thừa kế của họ cho chó.
Hay là Giang tổng bên ngoài thoạt nhìn lãnh đạm bạc tình, nhưng thật ra trong lòng lại là một người rất yêu chó?
Không thể không nói, điều này rất tương phản.

Mộc Tiêu moi hết cõi lòng, cố gắng tìm lời nói an ủi một chút. Nhưng chưa chờ cô nghĩ ra thì Giang Cận lại nói: “Cũng không ăn cơm, không giao du, không có sủa.”
Lúc này, Mộc Tiêu thực sự nghe ra được sự mất mát trong lời nói của người đàn ông.
Ánh mắt cô rơi xuống trên người cục bông nhỏ kia, vừa thấy tim cô liền mềm nhũn.
Cửa sổ kính sát đất thật lớn cùng quang cảnh của các tòa nhà cao tầng trong thành phố thật đối lập rõ rệt với bóng dáng nhỏ bé trong phòng. Mộc Tiêu tự dưng cũng có thể cảm thấy được một chút cô đơn.
Cục bông nhỏ kia lúc này dường như nhận ra người đứng phía sau nó là cô. Nó quay đầu lại, sau đó tung tăng chạy đến bên chân cô.
Ánh mắt Giang Cận đều nhìn theo cục bông nhỏ một đường chạy lại đây: “Không biết vì sao, nó dường như rất thích em. Ngày hôm qua, sau khi gặp em, nó liền nguyện ý đi câu lạc bộ chơi với những con chó khác.”
Mộc Tiêu mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“Giang tổng, anh tuyển em tới…”
Không, không phải là muốn em nuôi chó đấy chứ??

Từ văn phòng của Giang tổng đi ra, Mộc Tiêu cảm thấy mình đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Giang tổng nói, cục bông nhỏ này của nhà anh sẽ đi giao du vào thứ hai, tư, sáu hằng tuần, chính là cùng chơi với chó nhà người khác. Mộc Tiêu sẽ lái xe đến đưa đón nó trong ba ngày này. Thời gian còn lại, cô chỉ cần dựa theo chế độ đi làm tan tầm của công ty. Cô ở công ty làm một số công việc thư ký đơn giản. Vào hai ngày thứ ba và thứ năm, Mộc Tiêu cần phải lo cơm nước cho nó từ 8h sáng đến 5h chiều.
Đương nhiên, đối với bên ngoài thì chỉ nói Khương Vi là thư ký mới, cũng không đề cập đến chuyện chăm sóc chó. Tiền lương được tăng gấp đôi theo tiêu chuẩn của thư ký và do Giang Cận tự trả riêng.
Đổi lại, nói cách khác.
Cô từ hôm nay trở đi, vinh hạnh trở thành một vị… thư ký chó.

Mộc Tiêu nhìn chăm chú chính mình trong gương nhà vệ sinh. Cô không hiểu tại sao mọi thứ lại phát triển theo quỹ đạo kỳ lạ như thế.
Cho nên, câu nói “Khương Vi được Giang Cận coi trọng” là sai. Câu trả lời “Khương Vi được chó của Giang Cận coi trọng” mới là đúng.
Cục bông nhỏ của tổng tài bá đạo hiện tại liền bám theo cô, như tên lưu manh mà theo vào nhà vệ sinh nữ.
Mộc Tiêu lấy một tờ giấy lau khô tay, sau đó dùng tay bế nó lên. Cục bông nhỏ lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Mộc Tiêu giật mình.
Cô vẫn là lần đầu biết bản thân thích động vật nhỏ như vậy.
Trước kia bởi vì phiêu bạc quanh năm, hơn nữa còn bị người đuổi giết nên Mộc Tiêu vẫn luôn độc lai độc vãng. Lúc này cô vuốt ve chó của Giang Cận, tự dưng lại nảy sinh ý muốn nuôi một con chó.
Cô sẽ không tìm người nào cùng đi qua nửa phần đời còn lại của mình, cho nên nuôi một con chó ngoan hiền cũng không tồi.
Hôm nay là thứ tư, là thời gian giao du của cục bông nhỏ. Mộc Tiêu đi ra ngoài dựa theo địa chỉ mà Giang Cận đưa, đến khi trở về thì giờ nghỉ trưa cũng vừa kết thúc.
Thời gian còn lại, cô chỉ cần ở trong phòng thư ký, phục vụ trà nước và làm một số việc vặt.
Thực nhẹ nhàng.
Mộc Tiêu vươn vai ở trên ghế ngồi, thoáng nhìn thấy thư ký Tô õng ẹo đi tới: “Thư ký Khương, cô đi đâu lâu như vậy nha?”
Giang tổng đã nói qua không cần đề cập đến chuyện chăm sóc chó đối với bên ngoài. Vì thế Mộc Tiêu chỉ đơn giản nói: “Giang tổng bảo em đi ra ngoài xử lý chút việc.”
“Cô cùng Giang tổng trước kia quen nhau sao? Là bạn của anh ấy?”
Mộc Tiêu lắc đầu: “Không quen biết.”
Còn rất thần bí.
Thư ký Tô nghĩ thầm.
Vừa rồi cô ta đã nhìn thấy, Khương Vi trực tiếp đem chó của Giang Cận ôm đi ngay trước mặt anh.

Phải biết rằng, con chó kia trời sinh tính tình không gần người, hơn nữa còn sợ người lạ. Tuy rằng nó không cắn người, nhưng nếu bị ai đó tùy tiện ôm ấp thì nó sẽ rất cáu kỉnh.
Nếu nói Khương Vi và Giang tổng không quen biết thì chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Nhưng đi hỏi cũng không hỏi ra được điều gì, thư ký Tô chỉ đành phải từ bỏ, lại õng ẹo đi rồi.
Mộc Tiêu từ khi nhìn thấy dáng đi õng ẹo của Tần tổng thì đối với cái động tác này sinh ra bóng ma thật sâu. Cô yên lặng khẽ xoa mí mắt, thư ký Ngô lại đi tới.
“Thư ký Khương, nhìn kỹ một chút để cẩn thận với những nhiệm vụ được giao.”
Mộc Tiêu “a” một tiếng, rồi tiếp nhận văn kiện trên tay cô ấy.
Là do thư ký Ngô tự tay viết “N điều người mới cần đọc”.
Mộc Tiêu nói lời cảm ơn, tùy tiện mở ra nhìn xem. Cô lật coi một vài tờ, rồi nhớ tới mình còn có cái thân phận bà chủ cửa hàng bánh ngọt, nên liền đăng nhập vào Weibo.
Mới vừa nhấp vào biểu tượng, cô bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, vô thức ngước mắt lên thì thấy.
Liền đối diện với ánh mắt của Giang Cận.
Hóa ra bên ngoài văn phòng tổng giám đốc có một bức tường kính rộng khoảng 60 cm. Từ góc độ của cô, nhìn xuyên qua bức tường kính thì vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí ngồi của Giang Cận.
Anh có lẽ là vừa mới ký văn kiện, sau khi ký xong thì ngước mắt lên. Ánh mắt hai người liền tình cờ va chạm nhau.
Mộc Tiêu không biết nên phản ứng làm sao, theo bản năng mỉm cười với anh một chút. Giang tổng cũng chỉ gật đầu chào lại.
Tuy nói hiện tại không có việc vặt vãnh gì cần làm, nhưng ở dưới mí mắt của lãnh đạo lại trực tiếp sờ cá (1), dường như cũng có chút quá đáng. Vì thế Mộc Tiêu cất điện thoại, tiếp tục xem “N điều người mới cần đọc”.
(1) sờ cá: chỉ lười biếng, lén làm việc riêng trong giờ làm.
Đồng thời trong lòng cũng nghĩ thầm, chẳng trách phòng thư ký lại để trống một cái bàn này. Bởi vì ai cũng không muốn ngồi cả ngày dưới mí mắt của ông chủ.
Sách, áp lực công việc quá lớn.
Tác giả có lời muốn nói: Ảnh đế Giang Cận x Ảnh hậu Mộc Tiêu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.