Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 36
Chỉ là, cô nên làm thế nào để anh thả cô về nhà đây?
Mặc dù Giang Cận vừa rồi đã nói rõ sẽ đưa cô về, ý tứ kia nghe có vẻ rất thật. Nhưng mà để tránh dây cà ra dây muống, cô đương nhiên là càng sớm rời đi thì càng tốt.
Cùng lúc đó, Giang Cận cũng đang tự hỏi một vấn đề. Anh nên đánh một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, dứt khoát tỏ tình rõ khiến cô kinh sợ đến cùng. Hay là anh nên lưu lại cho cô một cơ hội để thở?
Sau khi suy tư hai giây, anh đã có kết quả rồi: “Kỳ thật, anh đều không thích bất kỳ dáng vẻ nào trong số đó…”
Bỗng nhiên, anh mới vừa nói được một nửa thì bị đối phương giơ tay cắt ngang: “Báo cáo đại nhân, khu dân cư của em có gác cổng, có thể…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt mày cô hoàn toàn là một bộ dạng thật cẩn thận, nói chuyện lại hoàn toàn không màng thời cơ. Không nhìn cũng biết là cô đang giả vờ.
Bóc cái lời nói dối của em.
Giang Cận không nhịn được mà trừng mắt nhìn cô một cái.
Mộc Tiêu vô tội mà co rụt cúi đầu, quyết định xem mình như con rùa, lảng tránh ánh mắt anh.
Sau một lúc lâu giằng co, Giang Cận thỏa hiệp, anh gật gật đầu: “Đi thôi, anh đưa em trở về.”
Bước này coi như thắng lợi.
Mộc Tiêu hít một hơi nhẹ, rồi đi theo phía sau anh. Cô hiểu được đạo lý trên bàn đàm phán. Anh hiện tại đáp ứng liền đưa cô trở về. Điều này thể hiện Giang Cận đã nhường một bước. Kế tiếp, cô hẳn là cũng nên nhường một bước, tránh cho được voi đòi tiên, rồi nhận được hiệu quả phản tác dụng.
Cho nên, cô không cự tuyệt Giang Cận nữa mà đi theo anh đến gara.
“Em đến.”
Tới gara rồi, Mộc Tiêu theo thói quen định lên ghế lái, nhưng lại bị Giang Cận gọi lại, “Lúc trước là đùa giỡn với em, hiện tại sao lại kêu em lái xe được.”
Thực lực của bên địch với ta chênh lệch quá lớn. Anh nói cái gì, Mộc Tiêu đều không nghĩ ngợi chút nào mà làm theo. Cô mở cửa ghế phụ rồi lên xe ngồi. Sau đó, cô lại cẩn thận nhớ lại lời nói của Giang Cận, thì mới nhận ra có điều gì đó không đúng —— hiện tại vì sao không thể kêu cô lái xe?
Nếu nói lúc trước là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô lái xe là chuyện đương nhiên. Nhưng hôm nay luận về địa vị, cô cũng vẫn kém hơn một bậc nha.
Càng nghĩ càng quỷ dị, Mộc Tiêu thắt dây an toàn, nhịn không được mà mở miệng: “Vì sao nha?”
Giang Cận một tay đặt ở trên tay lái, cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu tới gần, dần dần làm sáng rõ sườn mặt của anh. Anh liếc mắt nhìn Mộc Tiêu một cái, giống như mang theo vẻ bất lực: “Không có lý do gì.”
Mộc Tiêu lập tức rùng mình một cái, sống lưng không khỏi thẳng tắp lên. Khí tức của Giang Cận đột nhiên trở nên thấp như vậy, hoàn toàn khác với vừa rồi ở trong phòng ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là cô đã chọc tức anh sao?
Khát vọng sinh tồn khiến Mộc Tiêu suy tư, cô không chắc lắm mà hỏi: “Anh đang tức giận sao?”
“Tỏ tình một nửa đã bị đánh gãy,” Giang Cận chống khuỷu tay lên cửa kính xe nhìn cô, “Còn không cho phép anh có chút buồn?”
Mộc Tiêu: “…”
Bộ não cô trống rỗng trong giây lát. Đến giờ phút này, cô vẫn không tin là Giang Cận đang thực sự ở bên cô.
Hoàn toàn không có lý do nha. Lại nói, anh rốt cuộc là coi trọng khuôn mặt nào?
“Ngày đó ở quán bar, không thể lưu lại được phương thức liên hệ của em. Dẫn tới sau đó anh nghĩ, không thể trông cậy vào cái duyên phận hư vô mờ mịt này mà nên chủ động một chút.” Giang Cận nói.
Tùy tiện tiếp cận thì có lẽ cô sẽ bỏ chạy, như vậy thì mất nhiều hơn được. Không bằng kêu cô chủ động lại đây, bất kể cô dùng khuôn mặt nào, chỉ cần người ở bên cạnh thì đối với anh liền tốt.
Đêm nay, Mộc Tiêu phát hiện thân phận của anh, kỳ thật cũng là chuyện không nằm trong kế hoạch.
Lúc đầu, Giang Cận không biết cô đã phát hiện cái manh mối gì mà lại muốn thử mọi cách chuốc rượu mình. Anh cũng liền nước chảy bèo trôi, đi phối hợp với cô một hồi. Mãi cho đến khi ở trên sô pha nhìn thấy chân sau của cục bông nhỏ rõ ràng bị động qua, Giang Cận mới hiểu được lý do vì sao đêm nay Mộc Tiêu lại hành động như vậy.
Khiến cô ngộ nhận anh là yêu quái, không bằng anh trực tiếp bày rõ thân phận.
Vì thế anh bật đèn trong phòng ngủ.
Mộc Tiêu kinh ngạc là nằm trong dự kiến của anh. Nhưng không ngờ, trong ánh mắt cô còn có một nỗi sợ hãi sâu sắc khiến người ta không thể bỏ qua. Tuy rằng cô không chịu thể hiện ra, nhưng rốt cuộc lại khó có thể khống chế.
Cô rất sợ anh. Đặc biệt là thời điểm ánh mắt cô dừng ở trên cái áo khoác gió màu đen kia, thì phản ứng của cô càng thêm rõ ràng.
Ngón tay Giang Cận ở trên tay lái vuốt nhẹ một chút, vẻ mặt anh không dễ phát hiện mà nặng nề đi.
Trong lời khai của Vu Bạch, thì Triệu mập mờ, vô cùng thân mật với người kia là Mộc Tiêu. Nhưng Mộc Tiêu lại vô cùng sợ hãi áo khoác gió của Cục Điều Tra… Cho nên, Triệu rốt cuộc đã làm cái gì với cô?
–
Sự ngột ngạt trong xe gần như biến mất thì Giang Cận mới đóng cửa sổ xe lại, rồi khởi động ô tô.
Anh bình thản thoải mái, còn Mộc Tiêu lại gấp đến độ chịu không được. Cô sợ anh suy nghĩ lại rồi đổi ý, đem xe quay đầu trở về lại.
Giang Cận cũng thật là, tuổi còn trẻ lại không đua xe, xem mình như tài xế mẫu mực rồi lái chậm như vậy.
Mộc Tiêu thất thần mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đang nhìn thì cô bỗng nhiên nghe được anh nói: “Còn đến công ty không?”
Mộc Tiêu theo bản năng mà lắc đầu, Giang Cận trầm giọng nói: “Cũng được.”
Anh dường như thật sự không tính toán làm cái gì với cô.
“Anh là… điều tra viên sao?” Mộc Tiêu cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí để nói chuyện với anh.
Chắc là còn chưa thích ứng được với sự thay đổi thân phận, trong tiềm thức của Mộc Tiêu vẫn cứ cảm thấy anh là “Giang tổng”.
Cũng có thể là do “hệ thống dò xét thiên địch của động vật nhỏ” không có phát ra cảnh báo cho cô.
Cô trực giác cảm thấy người đàn ông trước mặt không hề nguy hiểm.
“Anh là cục trưởng.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Hai mắt Mộc Tiêu tỏa sáng, thanh âm kéo dài một tiếng “a”: “Lợi hại nha, em vẫn luôn đặc biệt sùng bái anh. Thật sự đó.”
Yêu quái nào lại đi lấy đạo sĩ làm thần tượng?
Lời tâng bốc giả trân này khiến Giang Cận sinh ra bực bội trong lòng. Người trong lòng miệng lưỡi trơn tru, nói ra ba câu nhưng không có câu nào nói thật cũng khiến anh hết cách. Nhiệt độ trong xe giảm xuống nhanh chóng với tốc độ có thể cảm nhận được.
Mộc Tiêu bị lạnh run người, thầm nghĩ hay là cô vuốt mông ngựa (1) rồi chụp tới trên đùi ngựa (2) rồi?
(1) vuốt mông ngựa: nói lời nịnh bợ.
(2) chụp tới trên đùi ngựa: kẻ nịnh bợ không đến nơi đến chốn, thậm chí còn phạm phải những điều cấm kỵ của người ta.
Còn tưởng rằng khen anh thì có thể làm anh vui vẻ chút rồi giơ cao đánh khẽ.
Cô không hề nói thêm gì để thêm rắc rối, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nói trở lại, hóa ra anh chính là cái tên đạo sĩ thối khiến chúng yêu quái nghiến răng nghiến lợi.
Hoàn toàn không giống nha.
Từ bề ngoài, đến tính cách, đến khí chất, đến cách nói chuyện, anh không hề giống chút nào với một người sẽ đem yêu quái treo lên để cho chảy hết máu.
So với cục trưởng Cục Điều Tra thì anh càng giống với tổng tài bá đạo một chút.
Chờ một chút…
Cục trưởng Cục Điều Tra…
Ngón tay Mộc Tiêu run run rẩy rẩy mà đặt ở trên cửa xe. Trong lòng cô vừa nghĩ tới liền muốn đá cửa bỏ chạy.
Đến thời điểm này, dây thần kinh chậm nửa nhịp của cô mới rốt cuộc phản ứng lại đây ——
Tổn thọ, cô thế mà ngồi trên cùng chiếc xe với cục trưởng Cục Điều Tra!
“Mộc Tiêu, anh hy vọng em biết,” Thời điểm giọng nói của Giang Cận vang lên, Mộc Tiêu sửng sốt, quay đầu đi nhìn anh, thì thấy anh vẫn đang nhìn về phía trước, “Đây là lần đầu tiên anh đi tỏ tình với một người.”
Mộc Tiêu thật vất vả thả lỏng một hơi rồi lại nhấc lên.
“Cho nên đồng ý hay là từ chối, đều hãy cho anh một lời xác nhận.”
Bên trong xe nhất thời yên tĩnh, ngay cả bài hát lặp đi lặp lại cũng vừa lúc đến đoạn kết, chỉ còn lại vài âm tiết ngân nga.
Mộc Tiêu siết chặt dây an toàn vắt ngang qua ngực mình, dù sao cũng bất chấp sống chết: “Em có thể đặt câu hỏi được không?”
“Có thể.”
“Vì sao lại là em? Anh bắt đầu từ khi nào…”
“Từ rất lâu về trước, nhưng mà phải đợi chính em nhớ ra.” Giang Cận nói.
“Anh không nói giỡn chứ?”
“Anh không bao giờ nói giỡn.”
Mộc Tiêu nuốt nước miếng. Sau một lúc lâu, cô hít sâu một hơi rồi hỏi anh: “Vậy em có thể từ chối không?”
Có dòng xe cộ chạy qua bên ngoài cửa sổ, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia sáng rất mờ nhạt. Mộc Tiêu không thể nói ra đó là cảm xúc gì. Cuối cùng, cô nghe thấy anh nói: “Có thể.”
“Thật sự cảm ơn anh nha.” Mộc Tiêu không biết phải nói gì, “Trước giờ không có ai nói với em như vậy, em thực rất cảm kích.”
Nếu cô là con người hoặc là nữ đạo sĩ thì Giang Cận là đối tượng tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến.
Đáng tiếc cô không phải.
Vì vậy không cần phải nói nhiều. Đến đây là được rồi.
Giang Cận nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Suốt quãng đường rốt cuộc không nói chuyện gì.
–
“Dừng lại phía trước liền được. Cảm ơn.” Mộc Tiêu chỉ vào phía sạp báo trước mặt qua cửa kính. Nơi này hoàn toàn ngược hướng với địa chỉ thực của nhà cô. Mộc Tiêu chuẩn bị tự mình đi bộ một đoạn đường để trở về. Cô mơ hồ nhớ rằng mình đã từng làm chuyện này lúc trước.
“Mộc Tiêu.” Giang Cận bỗng nhiên gọi tên cô.
“Hả?”
“Cầu Cầu đã từng đến nhà em.”
Mộc Tiêu: “…”
“Trí nhớ nó rất tốt. Cho nên, em không cần phải làm chuyện vô ích.”
Mộc Tiêu: “…”
Im lặng một lát, cô lẳng lặng chỉ về phía sau: “Xin lỗi, em mới vừa nhớ nhầm, nhà em kỳ thật ở hướng ngược lại.”
Cô dám thề, sau khi cô nói xong câu nói kia thì trong xe rõ ràng vang lên một tiếng cười.
“Xin lỗi, em liền ngốc như vậy.” Mộc Tiêu bị anh cười đến vô cùng mất mặt, cũng không hiểu sao lại buột miệng hỏi, “Hiện tại anh biết mình thích nhầm người rồi nhỉ?”
Trời ạ, cô đang nói cái gì thế này!
Sau khi phản ứng lại, Mộ Tiêu yên lặng đập đầu vào cửa kính.
“Mộc Tiêu.”
“Cái gì?”
Tại sao anh cứ luôn dùng cái giọng điệu này gọi cô.
Cô cũng là có tim có được không.
Giọng điệu chuyên chú như vậy thì ai mà chịu nổi.
“Em giống như thực mau liền tiếp thu sự thật một đạo sĩ, ừm, đi thích một con yêu quái.” Giang Cận hơi cong khóe miệng lên, giọng điệu thoải mái khó nhận ra, “Anh có phải nên ăn mừng một chút hay không?”